Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152: Chia Dâu Tây Cho Mọi Người Ăn

. Chương 152: Chia Dâu Tây Cho Mọi Người Ăn
Chương 152: Chia Dâu Tây Cho Mọi Người Ăn

"Đúng vậy, mặc dù bây giờ đồ được bán ở trong chợ ít hơn so với trước đây, nhưng cũng sẽ mua được một ít quần áo và thức ăn." Người phụ trách trông coi cũng nói.

Hứa Thị vừa nghe, cảm thấy cũng đúng, vội vàng xoay người hướng về phía Thường đại nhân ở phía sau nói: "Lão gia, chúng ta cầm bạc lại đi mua hai chiếc xe ngựa."

Tuy nhiên, phía sau bà ta lại không có một bóng người.

Hứa Thị cho rằng Thường đại nhân còn ở trong nhà, vội vàng lên lầu hai: "Lão gia!"

Bà ta đi tới phòng khách của bọn họ, phát hiện Thường đại nhân cũng không có ở đây.

Nhìn căn phòng trống rỗng, Hứa Thị cảm thấy không ổn, vội vàng tìm kiếm trên giường.

Quả nhiên, số bạc tối qua bọn họ giấu dưới gầm giường đã không còn nữa.

Lúc này, một tên hạ nhân vội vội vàng vàng chạy tới, nói: "Phu nhân, không ổn rồi!"

Hứa Thị ngước lên nhìn hắn ta, nghiêm nghị nói: "Cái gì không ổn rồi?!"

Hạ nhân thở hổn hển, lắp bắp nói: "Tiểu nhân nhìn thấy đại nhân dẫn theo một cô nương chạy trốn rồi!"

"Ngươi nói ai chạy trốn rồi?" Hứa Thị trợn mắt, cơ thể khẽ run lên.

Hạ nhân nhìn về phía sau, vội vàng nói: "Thường đại nhân đó! Phu nhân! Cô nương được dẫn theo hình như là nha hoàn Hương Nhi trước kia bên cạnh phu nhân"!

Hứa Thị nghe xong, loạng choạng, trực tiếp ngã xuống đất: "Cái tên không có lương tâm kia cư nhiên lấy bạc của ta rồi bỏ trốn cùng nữ nhân khác!"

Bà ta ngồi bệt xuống đất và khóc lớn.

Đám hạ nhân đi theo bà ta đến cửa vừa nghe tin bạc của bà ta bị người ta cuỗm mất đi, lập tức cũng không còn tâm tư tiếp tục hầu hạ bà ta, nháo nhào cau mày rời khỏi nơi này.

Hứa Thị vì không thể trả bạc cho khách điếm, cuối cùng bị trưởng quầy của khách điếm đuổi ra ngoài.

Ngoại thành, Chử Trần Âm giúp Phó phu nhân dọn dẹp đơn giản căn nhà cũ kĩ một chút.

Sau khi dọn dẹp xong, nàng đi vào không gian lấy ra một ít chăn đệm và tấm thảm ngày thường dùng, cùng với thịt gà, thịt vịt và thịt cá, trước khi rời đi nàng còn cầm thêm sầu riêng và dâu tây đắt tiền từ không gian nông sản ra.

Sau khi rời khỏi không gian, nàng mang chăn đệm và tấm thảm bỏ vào trong xe ngựa, lại làm bộ lấy ra, chia cho mọi người, sau đó đưa thịt gà, vịt, cá đến phòng bếp cho nương của Thanh Nhi.

Phó Hầu gia và Phó phu nhân bọn họ không quản đồ dùng, chỉ nghĩ rằng những thứ này là bọn họ mang đến từ thôn Lan Mẫu.

Chử Trần Âm đặt sầu riêng ở phòng trước, sau đó rửa sạch dâu tây rồi bưng qua cho mấy người Phó phu nhân bọn họ.

Phó phu nhân trước giờ chưa từng nhìn thấy dâu tây, nhìn thấy Chử Trần Âm mang tới bèn tò mò nói: "Đây là quả gì? Tại sao trước đây ta chưa từng thấy?"

Chử Trần Âm cầm lấy một quả đưa cho bà ấy: "Vừa rồi con hái quả dại trên cây ở sau núi, mẫu thân, người nếm thử xem, mùi vị cũng không tệ lắm."

Dâu tây thơm ngọt, mọng nước và ăn rất ngon.

Phó phu nhân thử nếm một miếng, sau đó lập tức tươi cười: "Quả này rất ngọt."

Chử Trần Âm đưa một đĩa đặt ở trong tay bà ấy: "Đúng vậy, mẫu thân, nào, ở đây còn nữa."

Phó phu nhân chỉ cầm một quả, còn thừa lại thì trả lại tất cả cho Chử Trần Âm: "Bây giờ khắp nơi đều là thiên tai, loại quả như vậy khó mà được ăn, con ăn nhiều một chút."

Chử Trần âm đặt dâu tây ở bàn bên cạnh nói: "Mẫu thân, người ăn đi, chỗ con còn có."

Không đợi Phó phu nhân kịp từ chối lần nữa, Chử Trần Âm vội vàng đứng dậy cười nói: "Con đi đưa cho phụ thân, còn phải mang qua cho Giang Hoằng bọn họ."

Nàng nói xong, ngay lập tức quay người vội vàng rời khỏi đây.

Ngôi nhà nhỏ tồi tàn này chỉ có hai phòng, một phòng dành cho nam tử và một phòng dành cho nữ tử, đành miễn cưỡng ở tạm.

Sau khi đi ra từ phòng Phó phu nhân, nàng lại cầm một ít dâu tây đi tới trước phòng Phó Hầu gia.

Bình Luận (0)
Comment