Phó Hầu gia và Lai Phú Lưu thúc bọn họ đang bàn bạc về chuyện sau này khi đến Mạc Bắc
Phó Điều ngồi canh cửa một mình.
Chử Trần Âm cho Phó Điều mấy quả dâu tây, phần còn lại bưng cho Phó Hầu và những người khác.
Mấy người nam nhân này khi nhìn thấy dâu tây cũng rất kinh ngạc, không nỡ ăn mà chỉ cầm trong tay nhìn.
"Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một loại quả dại như vậy, thực sự rất kỳ lạ."
"Đúng vậy, nhìn đỏ như vậy cũng không biết là có độc hay không."
"Chắc là không có độc, Trần Âm tự mình bưng tới, làm sao có thể có độc được." Phó Hầu nói, cắn một miếng, ánh mắt híp lại, thật lâu sau, đôi mắt mở to ra khen ngợi: "Quả này đúng là rất ngon!"
Lai Phúc và Lưu thúc thấy ông ấy đã ăn thì cũng đều cắn một miếng.
Ăn một miếng này xong thì ai cũng nhao nhao lên cảm khái: "Ngọt thanh hợp khẩu vị, đúng thật là rất ngon."
Phó Điều ngồi bên ngoài cửa lại chưa ăn, hắn ta để trước mũi ngửi ngửi, thật sự là không nỡ ăn, cẩn thận để ở trong lòng.
Chử Trần Âm bưng một đĩa dâu tây khác chuẩn bị ra ngoài phòng gọi Phó Yến Đình và Phó Giang Hoằng bọn họ.
Ai mà biết được mới đi đến bên ngoài phòng chỉ nhìn thấy Phó Giang Hoằng đã mở sầu riêng đang đặt ở trong góc nhà ra.
"Đại ca, nhị ca! Đây là cái quái gì mà hôi dữ vậy!"
Chử Trần Âm khựng lại, đang định giải thích, liền nhìn thấy Phó Hưng Thành che mũi nói: "Toàn là gai bao phủ, đây là thứ gì mà hôi vậy."
Phó Giang Hoằng dùng ngón tay chọc chọc vào gai của quả sầu riêng: "Đừng nói, dùng thứ hôi hám này làm vũ khí cũng khá tốt đấy."
"Làm chùy lưu tinh sao?" Phó Hưng Thành nghiêm túc hỏi.
Phó Giang Hoằng đưa tay làm vài động tác nói: "Đúng vậy."
Chử Trần Âm sải bước đi tới nói: "Nhị đệ, tam muội, đây là quả dại mà ta vừa mới tìm được sau núi."
Phó Giang Hoằng nghe vậy thì sửng sốt: "Thứ hôi hám này là trái cây sao, có ăn được không?"
"Có thể ăn được." Chử Trần Âm trả lời, tùy tiện bịa ra một lý do: "Lúc trước ở Chử phủ ta đã từng nhìn thấy thứ này, còn nhìn thấy Chử phu nhân bọn họ ăn nó."
Phó Giang Hoằng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: "Không ngờ người của Chử gia lại có khẩu vị nặng như vậy."
Thấy bọn họ đã mở quả sầu riêng ra, Chử Trần Âm tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, trực tiếp lấy phần múi bên trong ra, bày ra đĩa, nghĩ đến việc sẽ đưa cho mọi người nếm thử.
Nào biết đâu, miếng sầu riêng này vừa được đặt lên bàn.
Phó Hầu gia đi ra, ông ấy vừa đi vừa khịt mũi ngửi, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Hưng Thành đang đứng trước mặt: "Lão nhị! Ban ngày ban mặt mà đi vệ sinh trong phòng, còn ra thể thống gì nữa!"
Phó Hưng Thành sửng sốt, mở to mắt, chỉ vào chính mình, ấp úng nói: "Phụ thân... con... con..."
Phó Hầu gia tiếp tục đi về phía trước phòng: "Còn không mau dọn dẹp đi, đừng để tẩu tẩu của con nhìn thấy."
Phó Hưng Thành càng thêm bối rối: "Phụ thân... con đi vệ sinh giữa ban ngày lúc nào vậy! Ngài nói như vậy, tẩu tẩu sẽ hiểu lầm!"
Phó Hầu gia vừa ngước lên, thì thấy Chử Trần Âm cũng ở đây, bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Sau vài giây im lặng, Phó Hầu gia nhanh chóng thay đổi lời nói: "Đó là lời nói đùa thôi, vừa rồi phụ thân chỉ nói đùa thôi, Trần Âm, con đừng tưởng thật."
Ông ấy nói rồi nhìn quanh: "Nhưng mà, tại sao trong phòng lại có mùi khó chịu như vậy."
Ông ấy khịt mũi ngửi, vừa lúc nhìn thấy múi sầu riêng trên bàn, đến gần ngửi thử sau đó bịt mũi lại, nghiêm túc hỏi: "Trần Âm, đĩa đồ ăn đó là gì vậy?"
Phó Giang Hoằng tiếp lời: "Tẩu tẩu nói là trái cây!"
"Trái cây? Mùi hôi như vậy có thể ăn được sao?" Phó Hầu gia hiển nhiên không tin.
Chử Trần Âm vốn là muốn lấy ra cho mọi người nếm thử, nhưng bây giờ xem ra, trong thời gian ngắn bọn họ có lẽ không thể chấp nhận nổi.