Nàng bưng lên, cười nói: "Phụ thân, đây đúng thật là trái cây, chỉ là hơi có mùi thôi, nếu ngài không ngửi được thì để con bưng đến hậu viện."
Gian phòng rách nát ở hậu viện còn ngổn ngang cỏ dại chưa được dọn sạch.
Phó Hầu gia ngẩng đầu liếc nhìn, ông ấy vốn không muốn phản bác tính tình của Chử Trần Âm, nhưng ông ấy thật sự không chịu nổi mùi vị này: "Được, con mang đi đi."
Phó Giang Hoằng cố gắng cắn thử một miếng, sau đó lập tức phun ra: "Tẩu tẩu, hay là cứ chôn nó luôn đi."
Chử Trần Âm không nỡ chôn, cuối cùng một mình nàng ôm nó vào bụi cỏ ở hậu viện.
Nàng ngồi xổm bên đám cỏ dại và ăn một mình.
Thành thật mà nói, xuyên đến hiện tại lại phải bôn ba lâu như vậy, ăn được một miếng sầu riêng giống như một giấc mơ vậy, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Không bao lâu, Phó Yến Đình tới, hắn chậm rãi ngồi ở bên cạnh nàng, cũng cầm một miếng ăn.
Hơn nữa hắn còn ăn rất điềm nhiên mà không hề cau mày lấy một cái.
Trong lòng Chử Trần Âm vui mừng vì cuối cùng cũng có người ăn được, nàng nhanh chóng cười hỏi: "Có ngon không?"
Phó Yến Đình lắc đầu, trả lời: "Không ăn được, giống ăn phân."
Nụ cười của Chử Trần Âm khựng lại trên mặt: "Ăn không được chàng còn ăn làm gì?!"
Phó Yến Đình nghiêm túc nói: "Ăn cùng với nàng."
"Ăn cùng ta?" Chử Trần Âm nghi hoặc.
Câu này có thể hiểu là cho dù có là phân, thì hắn cũng sẵn sàng ăn cùng nàng đúng không?!
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Phó Yến Đình để hột còn dư lại xuống đất và nói: "Tam muội nói có thú hoang trong rừng cây gần đó, chúng ta có thể bắt một vài con để bỏ vào không gian."
Vừa nghe nói có thú hoang, Chử Trần Âm lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía xa: "Trong rừng rậm có rất nhiều cây cối, hẳn là không chỉ có thú hoang, không chừng còn có những bảo vật khác."
Phó Yến Đình đứng dậy nói: "Được rồi, sáng mai chúng ta đi."
Sáng sớm hôm sau.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình lên núi sớm.
Núi ở đây không cao nhưng rừng cây lại rất tươi tốt, do đợt hạn hán gần đây nên lá cây xung quanh cũng đã khô héo rất nhiều.
Nhưng càng đi sâu, thì lá cây càng nhiều.
Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành vốn muốn đi theo đến đây, nhưng Phó Yến Đình sợ họ vướng chân vướng tay, nên đã kiếm cớ yêu cầu họ ở nhà để bảo vệ Phó Hầu gia và Phó phu nhân.
Hôm nay Chử Trần Âm thay đổi trang phục giống nam tử, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao trên đầu, thoạt nhìn thoải mái tươi tắn giỏi giang hơn ngày thường rất nhiều.
Hai người đi bộ đến tận sâu trong rừng rậm.
Chử Trần Âm dựa theo ký ức trong sách tìm thấy kho báu mà nàng đã nhắc đến.
Sâu trong rừng cây có một vùng đất rộng lớn mọc toàn nhân sâm và linh chi thượng phẩm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong mắt Chử Trần Âm lộ ra vẻ vui mừng.
Nhân sâm và linh chi ở đây thậm chí còn tốt hơn những cây mà nàng đã tìm thấy trong cung của Hoàng đế lần trước, chúng có lẽ đã hơn trăm năm tuổi, là dược liệu dùng để bồi bổ và chữa bệnh tốt nhất.
Sẽ rất đáng tiếc nếu tất cả những thứ này đều chết héo vì hạn hán.
Phó Yến Đình đi đến bên cạnh một cây linh chi và nhổ nó lên, phát hiện nó cao ít nhất nửa mét: "Nếu đem nhân sâm này đi bán thì ít nhất cũng được một trăm lượng bạc."
Chử Trần Âm đi đến bên cạnh hắn nói: "Hiện giờ thiên tai xảy ra khắp nơi, ai còn mua nhân sâm làm gì, nhưng chúng ta có thể thu vào trước, chờ sau này thái bình, thì lại lấy ra cũng có tác dụng."
Nói đến đây, nàng chợt nghĩ đến Phó phu nhân: "Hơn nữa, gần đây nương cũng hay mệt mỏi, vừa lúc có thể tẩm bổ cho bà ấy."
Phó Yến Đình gật đầu: "Nàng muốn ta đào ra hết chỗ này, hay sao?"
Chử Trần Âm ngăn hắn lại, nói: "Chờ một chút, để ta thử xem có thể đem mảnh đất này và cả linh chi và nhân sâm dịch chuyển vào trong không gian hay không."