Trước đây nàng thường di chuyển từng vật phẩm riêng lẻ, hiếm khi di chuyển những khu vực rộng lớn như thế này.
Nói xong, nàng đặt tay xuống đất, di chuyển chúng vào không gian bằng ý niệm của mình.
Một lúc lâu sau, nàng từ từ mở mắt ra, thì thấy mình đã đi đến chỗ linh tuyền trong không gian, còn mảnh linh chi và nhân sâm nàng vừa chuyển vào đã được trồng ở bên cạnh linh tuyền trong không gian.
Trong lòng nàng rất vui vẻ, không ngờ mình thật sự có thể thành công, nếu như vậy thì sau này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi di chuyển linh chi và nhân sâm, Chử Trần Âm đi theo Phó Yến Đình và phát hiện rất nhiều thỏ rừng.
Khinh công của Phó Yến Đình rất lợi hại, nhảy lên một cái là chuẩn xác bắt được một con thỏ con.
Chử Trần Âm đem tất cả những con thỏ con mà hắn bắt được bỏ vào không gian nông trường, đồng thời cũng làm một cái ổ thỏ.
Sau khi bắt được thỏ, lại bắt được vài con gà rừng, đi xa hơn về phía trước thì có thể nhìn thấy một vài con hươu sao.
Những con hươu sao thì rất khó bắt, nhưng có hai con tương đối thân thiện với con người, sau khi Chử Trần Âm đích thân cho chúng ăn xong thì thu hết hai con vào trong không gian.
Những con vật này cũng tương đối ngoan ngoãn, một lát sau đột nhiên có một con lợn rừng lao ra khỏi bụi cỏ.
"Cẩn thận!" Phó Yến Đình ôm eo lấy Chử Trần Âm, đưa nàng lên trên cây.
Chử Trần Âm đứng trên cây nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới có năm sáu con lợn rừng lớn đang tụ tập.
Nàng nhanh chóng lấy ra một khẩu súng gây mê từ trong không gian và bắn từng con lợn rừng.
Chẳng bao lâu sau tất cả những con lợn rừng này đều ngất đi.
Phó Yến Đình nhìn chằm chằm vật trong tay nàng: "Vật này cũng là vũ khí sao?"
Chử Trần Âm cười nói: "Cũng không được coi là vũ khí, nhưng dùng để đi săn thì cũng khá tốt."
Nói xong, nàng nhảy xuống khỏi cây rồi thu hết lũ lợn rừng này vào không gian.
Sau khi thu xong đám lợn rừng, hai người tiếp tục tiến về phía trước và phát hiện ra một vách đá nhỏ.
Vách đá không cao, nhưng phía dưới lại có rừng cây rất rậm rạp, nếu rơi xuống đó thì không biết sẽ gặp phải thứ gì.
Để đề phòng, Chử Trần Âm cẩn thận lùi về phía sau vài bước, tránh cho vô tình rơi xuống dưới.
Tuy nhiên, khi nàng vừa lùi lại được mấy bước.
Đột nhiên nàng nghe thấy Phó Yến Đình hét lớn: "Cẩn thận!"
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn, liền thấy một con sói hoang đang lao về phía mình.
Đôi mắt nàng nheo lại, nhanh chóng giơ khẩu súng gây mê trong tay lên.
Trước khi Chử Trần Âm kịp bóp cò, thì Phó Yến Đình đã sớm lao tới, ôm lấy eo nàng lao về phía vách đá.
Tiếng cành cây cọt kẹt vang lên, chờ khi nàng lấy lại tinh thần, thì đã thấy mình đáp xuống một bãi cỏ mềm mại.
Phó Yến Đình vội vàng hỏi nàng: "Thế nào, nàng không sao chứ?"
Chử Trần Âm ngồi dậy nhìn chung quanh, chỉ thấy nơi này không cao như nàng đã tưởng, dưới những tán cây lớn có một lớp cỏ rất dày.
"Ta không sao." Nàng ấn đầu nhìn về phía trên của vách đá, không, phải gọi là sườn đồi vì chỉ cao khoảng ba người: "Nhưng mà chúng ta phải đi lên bằng cách nào."
Phó Yến Đình cũng nhìn theo, ánh mắt đột nhiên thay đổi, nói: "Đừng vội, đợi sói đi rồi chúng ta lại đi lên."
Sói chủ yếu sống theo bầy đàn, nếu có một con sói nghĩa là có cả đàn.
Chử Trần Âm tính toán lượng dùng của cây súng gây mê trong tay, suy nghĩ một chút vẫn quyết định mang theo Phó Yến Đình vào không gian đợi.
"Trong thời gian ngắn những con sói này sẽ không rời đi, thay vì chờ đợi ở bãi cỏ đầy côn trùng này, tốt hơn là nên đi vào không gian để chờ." Nói xong, nàng nắm lấy tay Phó Yến Đình, dẫn hắn đến tầng thứ hai của không gian.
Chử Trần Âm lấy một chai Coca ướp lạnh từ trong tủ lạnh ra đưa cho Phó Yến Đình.