Phó Yến Đình cầm trong tay, cũng không vội uống, mà chỉ nhìn chằm chằm vào chai rượu ngoại trong tủ lạnh.
Dựa vào kinh nghiệm từng cho hắn uống rượu vang đỏ, Chử Trần Âm quả nhiên lấy ra hai bình rượu trái cây từ tầng dưới của tủ lạnh.
Loại rượu trái cây này được nàng mua một ngày trước khi xuyên qua, là phong cách của người nổi tiếng trên mạng, nàng còn chưa kịp uống.
"Cái này thì sao?" Chử Trần Âm cầm nó trong tay lắc lắc.
Phó Yến Đình luôn rất tò mò về tất cả mọi thứ mới mẻ nên nhướng mày gật đầu.
Chử Trần Âm cầm hai cái ly, đổ cho mỗi người một ly.
Nồng độ cồn của rượu trái cây còn thấp hơn rượu vang đỏ, có vị giống như nước trái cây, về cơ bản sẽ không gây say.
Tuy nhiên, sau khi uống hai chai, Chử Trần Âm vẫn cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn máy điều hòa, rồi nhìn chiếc loa thông minh của mình, gọi thử: "Đồng học tiểu Ái, bật điều hòa lên, gió lạnh 20 độ."
"Có, máy điều hòa đang bật."
Một giọng nam máy móc trầm thấp chậm rãi vang lên.
Phó Yến Đình suýt chút nữa làm đổ rượu trái cây trong tay, hắn đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía: "Nàng đang nói chuyện với ai vậy?!"
Chử Trần Âm cũng không biết nên giải thích thế nào cho hắn biết, đây là thiết bị gia dụng thông minh, sau khi suy nghĩ, nàng nói: "Là âm thanh của không gian."
Âm thanh nhắc nhở trong không gian đều là giọng nữ, lúc này đột nhiên xuất hiện một giọng nam.
Hơn nữa, giọng nói nghe như một nam tử vừa trưởng thành.
Phó Yến Đình bán tín bán nghi, nhân lúc Chử Trần Âm không chú ý tới thì nhìn về phía chiếc loa thông minh, giống như một con dã thú bị xâm phạm lãnh địa, ánh mắt trở nên sắc bén.
Hai người tiếp tục uống rượu trái cây.
Lúc này, không khí từ điều hòa càng ngày càng lạnh, khiến đôi má vốn đang nóng bừng của Chử Trần Âm dần dần hạ nhiệt.
Một giờ trôi qua rất nhanh.
Chử Trần Âm vừa uống xong hai chai rượu trái cây đã bị bắn ra ngoài.
Nàng và Phó Yến Đình vẫn đang ngồi trên bụi cỏ dưới chân sườn đồi.
Nhưng bây giờ trời đã tối, con sói phía trên cũng đã đi mất.
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn lên trên nói: "Đi thôi, đã muộn rồi, tiến vào sâu bên trong sẽ không an toàn."
Phó Yến Đình nắm lấy tay nàng, nói: "Chờ một chút."
Chử Trần Âm nghe xong quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng từng con đom đóm chậm rãi bay lên.
Đom đóm từ từ bay lên trong màn đêm lặng như nước, chúng như những vì sao trên trời tỏa sáng trên bầu trời đêm, như một giấc mơ mộng ảo.
Chử Trần Âm chỉ từng nhìn thấy cảnh tượng này qua hiệu ứng đặc biệt trên TV trước kia, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, thực sự rất chấn động.
Có lẽ do vừa mới uống rượu, dưới khung cảnh như vậy làm nền, trái tim Chử Trần Âm đập rất nhanh, nàng quay đầu lại nhìn Phó Yến Đình.
Nàng nhìn thấy Phó Yến Đình đang khoanh tay, trông như đã biết từ lâu, hắn mỉm cười nhìn những con đom đóm này.
Chử Trần Âm chợt hiểu ra, chẳng lẽ vừa rồi Phó Yến Đình nhìn thấy đàn sói đó lại rụt rè như vậy là vì hắn đã đến nơi này từ lâu, chỉ kiếm cớ dẫn nàng đến đây xem đom đóm mà thôi.
Trên mặt nàng vô thức nở nụ cười, tuy trong lòng thì thấy hắn tốn công, nhưng vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn có chút cảm động.
Xung quanh càng ngày càng có nhiều đom đóm, như thể toàn bộ ngọn núi đang được bao phủ bởi những vì sao chói lóa.
Chử Trần Âm như được quét sạch hết mọi mệt mỏi của những ngày rong ruổi vừa qua, không khỏi vươn tay ra đón lấy một con đom đóm.
Con đom đóm đậu trên đầu ngón tay nàng một lúc rồi lại bay đi.
"Ba năm trước ta đã cùng nhị đệ đến đây hái linh chi, lúc đó đom đóm cũng giống như bây giờ." Ánh mắt của Phó Yến Đình chậm rãi di chuyển từ ánh sáng của đám đom đóm sang khuôn mặt của Chử Trần Âm, đôi mắt hắn sâu thẳm sáng ngời chứa đầy sao trời và khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng, toát ra tràn ngập sự dịu dàng.