Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157: Buổi Động Phòng Tới Muộn

. Chương 157: Buổi Động Phòng Tới Muộn
Chương 157: Buổi Động Phòng Tới Muộn

Nghe hắn nói như vậy, Chử Trần Âm cũng coi như xác thực được nghi vấn trong lòng mình, không khỏi cảm thấy Phó Yến Đình cũng khá lãng mạn.

Một cơn gió ấm thổi qua.

Hai người ngồi cạnh nhau dựa vào vách đá phía sau, nhìn những con đom đóm bay lượn trước mặt, bất giác đều cảm thấy hơi buồn ngủ.

Chử Trần Âm chỉ cho rằng rượu trái cây có độ cồn thấp kia đã có tác dụng, càng thêm cảm thấy thân thể này quá yếu đuối.

Khi nàng đưa mắt nhìn xuống thì vừa lúc nhìn thấy tay phải của Phó Yến Đình đang buông thõng sang một bên.

Bàn tay của hắn to và dày, do hàng năm phải giơ đao múa kiếm nên có những vết chai dày.

Nhìn kỹ hơn thì thấy có vết máu giữa các ngón tay hắn.

Chử Trần Âm thấy hơi đau lòng, vội vàng nắm lấy tay hắn hỏi: "Chàng bị thương từ khi nào?"

Phó Yến Đình cũng không để ý: "Có thể là khi bắt thỏ không cẩn thận nên bị thương, chỉ là vết thương nhỏ thôi không có gì nghiêm trọng."

"Vậy cũng không được, nếu vết thương này không được xử lý đúng cách thì sẽ bị nhiễm trùng." Chử Trần Âm lấy từ trước ngực ra vài cây tăm bông khử trùng và băng dán vẫn luôn mang theo bên người, dùng động tác thành thạo giúp hắn khử trùng và dán băng dán lên.

Vết thương tuy không lớn nhưng khá sâu, khi khử trùng có thể nhìn thấy da thịt.

Tuy nhiên, trong suốt quá trình Phó Yến Đình thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái, hắn chỉ lặng lẽ nhìn Chử Trần Âm đang xử lý vết thương một cách nghiêm túc.

Hắn quanh năm giết địch trên chiến trường, có vô số vết thương lớn nhỏ trên người, hắn từ lâu đã không thèm để ý đến những vết thương nhỏ như vậy, nhưng người đầu tiên lo lắng cho hắn như vậy thì chỉ có Chử Trần Âm.

Đặc biệt là những đầu ngón tay trắng nõn đang từng chút chạm vào mu bàn tay hắn, khiến tim hắn cũng cùng đập theo.

Dưới làn gió nhẹ và hơi rượu hòa tan, Phó Yến Đình không kìm lòng được mà chậm rãi đưa tay chạm nhẹ vào má nàng.

Không giống những lần uống say hay uống thuốc trước, lần này hắn tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.

Và rất rõ ràng, vào lúc này Chử Trần Âm cũng khác với lúc trước.

Chử Trần Âm cảm giác được hơi ấm chậm rãi truyền đến trên má, nàng dừng lại việc đang làm, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia ôn hòa.

Mặc dù nàng cũng uống một ít rượu trái cây, nhưng chút rượu này không gây say mà ngược lại còn tiếp thêm can đảm.

Phó Yến Đình dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xoa môi nàng, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng khẽ nhếch lên, hỏi: "Xin hỏi phu nhân, vào canh giờ này có thể động phòng được hay không?"

Nghe xong lời này, trong đầu Chử Trần Âm nhớ tới đêm tân hôn khi hai người vừa mới gặp nhau.

Phó Yến Đình nói với nàng còn chưa tới canh giờ nên không vội động phòng.

Bây giờ giống như mọi thứ luân hồi trở lại, đêm đó đã quay trở lại một lần nữa, nhưng tâm trạng của hai người đã hoàn toàn khác.

Chử Trần Âm nhướng mày, mỉm cười nói: "Ban ngày ban mặt mà động phòng thì còn ra thể thống gì."

Phó Yến Đình nâng cằm nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Chử Trần Âm cũng không chịu thua kém, đưa tay câu cổ hắn, rồi hôn đáp lại.

Hô hấp của hai người dần dần bị rút đi.

Phó Yến Đình buông nàng ra, vuốt mái tóc dài xõa xuống thái dương của nàng, cười như gió xuân: "Phu nhân, bây giờ là ban đêm thanh vắng sao có thể là ban ngày được."

Chử Trần Âm ngồi thẳng người trước mặt hắn, hai tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng liếc nhìn những con đom đóm xung quanh: "Ở đây có rất nhiều ánh mắt đang quan sát đó."

Phó Yến Đình vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng: "Vậy để chúng nó xem đi."

Nghĩ đến bộ dạng lần trước Phó Yến Đình điên cuồng vì nàng, trái tim Chử Trần Âm trở nên mềm mại hơn.

Nàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn.

Con người là vậy, về vấn đề tình yêu và việc phu thê thì họ có thể tự học hỏi theo bản năng mà không cần ai chỉ dạy.

Bình Luận (0)
Comment