Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 158 - Chương 158: Nạn Châu Chấu Tới Rồi (1)

. Chương 158: Nạn Châu Chấu Tới Rồi (1)
Chương 158: Nạn Châu Chấu Tới Rồi (1)

Phó Yến Đình nhận được sự đồng ý của Chử Trần Âm, lập tức cởi bỏ mọi ngụy trang, bộc lộ bản chất dã thú, ôm chặt lấy eo nàng hôn lại thật sâu.

Những con đom đóm đang bay múa khắp nơi trong rừng cây giật mình sợ hãi và bay cao lên.

Đêm nay, khu rừng yên tĩnh trở nên náo nhiệt hơn.

Con sói nhịn quá lâu không ăn thịt, khó khăn lắm mới bắt được con cừu nên đã hoàn toàn quên đi lý trí, lúc thì nhai kỹ nuốt chậm, lúc thì ăn ngấu nghiến, như thể có sức lực vô hạn dùng mãi không xong.

Cú mèo trên cành cây mở đôi mắt to lén nhìn, bên cạnh còn đậu mấy con vẹt nhỏ đang học bắt chước.

Con vẹt nhỏ bắt chước lời của người dưới gốc cây: "Chậm lại... một chút..."

Sau khi kêu lên quang quác một tiếng, nó lại tiếp tục bắt chước: "Đừng... đừng... nhanh..."

Chử Trần Âm bị tiếng chim làm phân tâm, đè Phó Yến Đình lại, nói: "Con chim này biết nói!"

Phó Yến Đình ném quần áo quanh eo sang một bên, nhặt viên đá trên mặt đất ném về phía con vẹt nhỏ kia.

Con vẹt nhỏ kêu một tiếng rồi vỗ cánh bay đi.

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn, bị Phó Yến Đình nâng mặt, quay lại chủ đề.

Tiếng ồn ào trong rừng kéo dài cho đến tận bình minh.

Chử Trần Âm ngủ thiếp đi trong vòng tay của Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình vẫn luôn thức, ôm Chử Trần Âm trong lòng, ngơ ngác nhìn vết đỏ trên cổ nàng, thỉnh thoảng đưa tay ra cẩn thận gạt đi những sợi tóc rơi trên trán nàng.

Khi mặt trời dần lên cao, Phó Yến Đình lấy ra chiếc loa thông minh mà hắn bí mật mang ra khỏi không gian.

Nhân lúc Chử Trần Âm còn đang ngủ say, hắn đã nhấc chân đá chiếc loa thông minh xuống sườn đồi.

Sau đó hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ôm Chử Trần Âm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

"Còn 99 ngày hoàn thành việc nâng cấp không gian tầng 11."

Chử Trần Âm bị âm thanh trong không gian đánh thức, khi tỉnh lại, nàng phát hiện đã là giữa trưa, mặt trời treo cao trên bầu trời xanh rộng lớn, chiếu ra hào quang chói mắt.

Nàng đưa tay che ánh sáng, nhìn sang bên cạnh, trông thấy y phục bừa bãi trên bãi cỏ, ký ức đêm qua chợt cuồn cuộn hiện về trong tâm trí

Phó Yến Đình không hổ là một vị tướng quân mạnh mẽ, thể lực của hắn thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.

Nếu không phải nàng cuối cùng nàng bật ra lời xin tha, nàng thật sự hoài nghi hôm nay mình có thể xuống núi hay không.

"Nàng tỉnh rồi." Phó Yến Đình đi tới bên cạnh nàng, ném cho nàng mấy quả dại,

"Cây cối ở đây không có quả, tìm cả buổi sáng cũng chỉ tìm thấy mấy quả này thôi."

Chử Trần Âm cầm lấy trái cây nhưng lại không muốn ăn, nàng để sang một bên lấy quần áo bọc lại

Khi mùa hè dần đến, thời tiết ngày càng nóng bức hơn, hạn hán cũng trở nên càng trầm trọng.

Khi Chử Trần Âm thay quần áo xuống núi, nàng chỉ nhìn thấy một vùng rộng lớn cỏ khô héo úa.

Phó Yến Đình đi đến trước mặt nàng, cầm trường kiếm nhổ cỏ cho nàng: "Đi từ từ, đừng vội, bên phụ mẫu hôm qua ta đã nói rõ với bọn họ rồi."

Chử Trần Âm đột nhiên tỉnh ngộ

"Chàng đã sớm đã tính toán việc này từ trước rồi."

Phó Yến Đình nghiêng người đỡ nàng xuống dốc: "Cái này gọi là ủ mưu, không phải tính toán."

Chử Trần Âm nghe thấy hắn ngụy biện, tiến về phía trước một bước, đi ngang qua một đám cỏ, nàng nhìn thấy trước mặt mình có một con côn trùng nhỏ đang bay.

Côn trùng nhỏ đang vẫy cánh hoàn toàn khác những con đom đóm đêm qua

Chử Trần Âm nhìn kỹ hơn, đây không phải là châu chấu sao?!

Nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ thấy thêm một vài con đang bay tới.

Những con châu chấu này con sau lại béo hơn con trước, chúng có đầu màu xanh lá cây, râu màu vàng nhạt, chúng vừa bay vừa nhảy rồi rơi xuống dưới chân Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm dẫm xuống một cái, vội vàng nói với Phó Yến Đình: "Không ổn rồi, là châu chấu."

Bình Luận (0)
Comment