Rất nhanh bọn họ đã bị bao trọn bở làn khói trắng
Phó nhị gia nhanh chóng đứng dậy, bịt mắt lao về phía trước: "Chuyện gì vậy?! Khói này từ đâu đến? Mắt ta! Aaa! Cứu ta với!"
"Hầu gia! Đi nhanh đi! Có độc! Khói này có độc!"
"Mọi người, đi thôi!"
Bên ngoài quán trọ, Chử Trần Âm nghe được bên trong ồn ào, chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Yến Đình.
Nhìn thấy làn khói trắng bốc ra từ trong nhà, Phó hầu gia và phó phu nhân nảy sinh nghi ngờ, không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
"Hầu gia, bên trong bốc cháy hay sao?" Lai Phúc đi tới hỏi.
Phó hầu gia cau mày lắc đầu, hét vào bên trong: "Phó Trung Nguyên! Ngươi ở trong đó nướng cừu à?!"
Chử Trần Âm nhìn thấy bên trong phòng, lông mày nhíu lại.
Nếu người trong không ra ngoài thì sẽ không phải là nướng cừu nữa mà là thịt hun khói.
Đúng lúc này, cửa quán trọ đột nhiên mở ra.
Dưới làn khói trắng dày đặc, mấy tên hộ vệ che miệng thở hổn hển rồi bò ra ngoài.
Phó hầu gia ngửi thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng hét lên với mọi người: "Mau lùi lại!"
Phó Yến Đình nghe xong, lập tức nắm lấy tay Chử Trần Âm, lui về phía sau hơn mười bước.
Những người trong quán trọ lần lượt bước ra.
Phó nhị gia được hai hộ vệ dìu ra bên ngoài ngã xuống dưới cửa.
Theo một cơn gió thổi qua, làn khói trắng xám dần dần tản đi.
Phó hầu gia chậm rãi bước đến trước mặt Phó nhị gia, khịt mũi lạnh lùng: "Không phải ngươi đã nói rằng có chết cũng không mở cánh cửa này sao? Tại sao bây giờ lại mở ra rồi thế?"
Phó nhị gia ngã xuống đất, nhắm mắt lại, khuôn mặt bầm tím nước mắt nước mũi tèm nhem, ông ta hoàn toàn không nghe rõ lời nói của Phó Hầu.
Phó hầu gia cũng không đợi ông ta phản ứng, thấy khói trong phòng gần như tan hết, ông ấy xua tay nói với những người phía sau: "Nào, chúng ta nhanh vào phòng thôi!"
Nói xong, ông ấy giẫm lên tay Phó nhị gia rồi bước vào nhà.
Những người khác của Phó gia cũng mang theo những người tị nạn phía sau tiến vào trạm dịch.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đi ở cuối cùng.
Nàng quay lại nhìn Phó nhị gia vẫn đang nằm trên mặt đất một cái, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Phó Giang Hoằng trên mái nhà cũng đi vào bên trong trạm dịch, lén lút kéo xe ngựa vào hậu viện phía sau chuồng ngựa sau đó liền thuận tay đóng chặt cửa.
Lúc này sắc trời dần tối, châu chấu bay trên không rơi đầy mặt đất, cỏ ven đường dần dần bị ăn sạch.
Vừa rồi Phó nhị gia tỉnh lại sau cơn đau, ông ta từ từ ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy cửa trạm dịch đã đóng chặt.
Ông ta quay người lại, vội vàng hét vào mặt người hộ vệ phía sau: "Chuyện gì vậy? Cửa trạm dịch sao lại đóng?"
Các hộ vệ còn chưa kịp hồi phục sau quả bom khói vừa rồi, đều ôm trán nhìn về phía trước.
"Không ổn rồi! Đại nhân! Phó hầu gia và những người khác đã vào rồi!" Hộ vệ lần lượt bước tới, điên cuồng gõ cửa.
"Đại nhân, họ đã khóa cửa mất rồi!"
Phó nhị thiếu gia ngơ ngác nhìn cánh cửa đã khóa mình, run rẩy bước về phía trước hai bước.
Chỉ trong một thời gian ngắn, ông ta từ một người không chịu mở cửa từ bên trong trở thành một người điên cuồng gõ cửa bên ngoài.
Ông ta không chấp nhận được đập rầm rầm vào hai bên cánh cửa "Tam đệ!"
Tuy nhiên, trong căn phòng yên ắng, không có ai đáp lại lời ông ta.
Phó nhị gia ngã xuống đất, trong mắt đầy kinh hãi và oán hận.
Đặc biệt là khi châu chấu trên mặt đất bò qua tay ông ta, ông ta đột nhiên đứng dậy hét lớn: "A! Bọ! Bọ!"
Trông giống như tiểu cô nương giẫm phải một con rắn.
Các hộ vệ đều giương mắt nhìn chằm chằm, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Trong trạm dịch, Phó hầu gia đang bận rộn sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, không để ý đến động tĩnh bên ngoài, sau khi giải quyết xong mọi việc, ông ấy lần lượt lấy nước và đồ khô ra phát cho mọi người. Chử Trần Âm rót một ít nước vào cốc, đưa cho Phó Yến Đình.
Hai người uống nước, thì thầm.