Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Tiến Vào Không Gian Lấy Hộp Thuốc

. Chương 166: Tiến Vào Không Gian Lấy Hộp Thuốc
Chương 166: Tiến Vào Không Gian Lấy Hộp Thuốc

Chử Trần Âm nhấc bước, đang muốn đi tới cửa sổ, lại bị Phó Yến Đình kéo lại: "Không vội, đợi một lát."

Quả nhiên có một con châu chấu từ lỗ nhỏ bay vào.

Phó Điều giật mình, Phó Giang Hoằng phản ứng nhanh chóng, cầm kiếm lên vung lên ngay lập tức cắt đôi con côn trùng nhỏ.

Phó Hưng Thành chạy tới, giẫm lên xác châu chấu trên mặt đất, sau đó lấy thứ gì đó bịt kín cái lỗ nhỏ.

Thấy vậy, Phó hầu gia nhanh chóng nói: "Mọi người đừng lo lắng. Mặc dù đàn châu chấu lớn đã rời đi nhưng bên ngoài vẫn còn một số con lẻ tẻ. Đêm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây và sáng mai lại lên đường."

Hầu gia luôn có phong thái của người đứng đầu.

Mặc dù những lời này là hướng về Phó gia, nhưng những nạn dân cũng vô thức đáp lại: "Vâng, Hầu gia."

Phó hầu gia có chút kinh ngạc, ông ấy từ thành đô một đường chạy trốn tới đây cũng chưa từng thấy nhiều người đồng thanh gọi ông là hầu gia như vậy.

Trong lòng ông cũng có chút vui mừng, ông quay người lại nắm tay phu nhân mình.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cùng nhau đi lên tầng hai.

Bởi vì mọi người còn đang đắm chìm trong cơn hoảng loạn của nạn châu chấu nên tất cả đều tụ tập ở tầng một, không ai dám nhắm mắt yên tâm đi ngủ.

Tầng hai hiện tại chỉ có Chử Trần Âm và Phó Yến Đình.

Chử Trần Âm nhân cơ hội này một mình đi vào không gian.

Trước mắt vì đã đi được mấy ngày đường nên nước và lương thực gần như cạn kiệt.

Đầu tiên nàng lấy hai thùng nước khoáng lớn từ không gian ở tầng một, sau đó lấy đồ ăn đã nấu chín mà nàng đã nấu sẵn trước đó và bảo quản trong không gian giữ tươi ra ngoài.

Đồ ăn nấu chín bao gồm bánh bao hấp và bánh mì nhân thịt cũng như thịt gà và vịt quay, rất dễ mang theo bên mình.

Chử Trần Âm cầm lấy những thứ này, nhắm mắt lại, dùng ý niệm trở về tầng 2 của dịch trạm.

Phó Yến Đình nhìn đồ vật trong tay, ánh mắt kiên định thấp giọng hỏi: "Phu nhân quên mang đồ sao?"

Chử Trần Âm cẩn thận nhìn lại, thấy đều có đồ ăn đồ uống, tựa hồ cũng không quên cái gì.

Phó Yến Đình ngước mắt, nhếch lên khóe môi, cười nói: "Suy nghĩ kỹ chút đi."

Chử Trần Âm bắt đầu trầm mặc suy nghĩ, suy nghĩ một lát, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói: "Ta biết rồi!"

Phó Yến Đình hạ mi xuống, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

"Bao..."

"Hòm đựng thuốc!"

Hai người gần như nói cùng một lúc.

Giọng nói của Phó Yến Đình khá nhỏ bị dòng chữ "hòm thuốc" của Chử Trần Âm trực tiếp chặn mất.

Nụ cười trên mặt cứng đờ, đứng đơ ra tại chỗ, bất lực nhìn Chử Trần Âm tiến vào không gian.

Chử Trần Âm trong đầu chỉ có hai chữ "Hòm thuốc", nàng đi đến không gian y tế, tìm thấy một hòm thuốc di động, trong đó có một số loại thuốc và dụng cụ băng bó vết thương thông dụng cùng với bình xịt viết thương.

Đợi tới khi nàng lấy đồ đem ra ngoài, nàng mới nhớ ra hai chữ Phó Yến Đình vừa nói không phải hộp thuốc, vội vàng hỏi: "Yến Đình, chàng vừa nói cái gì?"

Phó Yến Đình bình tĩnh lại, xua tay: "Là hòm thuốc, nàng cầm theo đi, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chuẩn bị trước vẫn hơn"

Con sói đã từng nếm thịt luôn muốn sau này lại có một bữa thịt thịnh soạn.

Hắn đã mưu tính để phu nhân hắn lấy "bao cao su" của người hiện đại bọn họ ra, để chuẩn bị trước.

Nhưng hắn nghe không rõ nên hắn chỉ có thể nuốt mấy chữ đó xuống.

Chử Trần Âm không biết Phó Yến Đình đang nghĩ gì, nàng cầm hộp thuốc lên, xem xem rồi cười nói: "Chàng nói rất đúng, chuẩn bị trước vẫn hơn"

Phó Yến Đình quay đầu nhìn nàng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, lập tức gạt đi sự bất lực vừa nãy, kìm lòng không đặng khoé miệng nhếch lên nhìn nàng cười dịu dàng.

Chỉ vậy thôi, một con sói đói thỉnh thoảng liếm lông cũng không sao cả.

Bình Luận (0)
Comment