Sau khi hai người lấy đồ xong lẻn vào chuồng ngựa, cẩn thận đặt đồ vào xe ngựa.
Ở chuồng ngựa nàng cũng tìm thấy hành lý do Phó nhị gia để lại ở đây.
Tổng cộng có bốn chiếc xe ngựa và một đống lương khô, Chử Trần Âm cũng không khách khí, cất hết những thứ này vào trong không gian, chỉ để lại một chiếc xe ngựa.
Đợi đến sáng sớm ngày mai, hai người sẽ giả vờ lấy đồ từ bên trong ra.
Để tránh bị người khác nghi ngờ, Chử Trần Âm đặc biệt cho toàn bộ nước khoáng vào trong túi nước, tổng cộng có khoảng bảy tám túi nước lớn.
Phó phu nhân và Phó lão gia vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy những túi nước chứa đầy nước: "Số nước này chắc đủ để chúng ta sử dụng cho đến khi tới huyện tiếp theo."
Chử Trần Âm trả lời: "Đúng vậy."
Khi đàn châu chấu bên ngoài ngôi nhà tản đi, những người dân tị nạn không ở lại quán trọ lâu, bọn họ rời khỏi đây trước người nhà Phó gia.
Chỉ để lại một lão nhân và một tiểu cô nương.
Lão nhân và tiểu cô nương kia không có người thân, cũng không biết phải trốn đi đâu, đêm qua nghe thấy đám người Thanh Nhi Nương nói muốn đi Mạc Bắc, liền quyết định đi với bọn họ.
Để không gây thêm phiền phức cho người nhà Phó gia, còn nói rằng ông ấy và cháu gái sẽ ngồi trên chiếc xe ngựa do Phó nhị gia để lại và chỉ đi theo sau họ.
Phó phu nhân thấy tiểu cô nương kia lương thiện, liền đồng ý.
Vào buổi trưa, Chử Trần Âm chia số bánh thịt và bánh bao hấp ra, còn đưa cho lão nhân và cô bé hai cái.
Lão nhân kia họ Liễu gọi là Liễu đại gia, còn tiểu cô nương kia tên đầy đủ là Liễu Hiệp Nhi.
Hai người dọc đường sống nhờ ăn vài chiếc bánh ngô hấp, đột nhiên được ăn bánh nhân thịt, hai người bỗng hai mắt đỏ hoe bật khóc.
Trong thời buổi khó khăn hiện nay, việc được ăn thịt còn khó hơn việc được ăn sơn hào hải vị ngày xưa.
Sau khi cả nhà ăn uống no nê, bọn họ lên xe ngựa, lập tức lại lên đường một lần nữa.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi ở ngoài xe, cùng nhau cưỡi ngựa.
Mấy ngày trước dọc đường còn có cỏ dại và cây thấp, nhưng bây giờ chỉ còn lại một đống đất vàng khô cằn.
Khi gió lạnh thổi qua, một khoảng cát vàng bay lên.
Phó Yến Đình nhìn thấy, nhanh chóng lấy một chiếc mạng che mặt màu vàng tơ từ trong tay ra, cẩn thận từng li từng tí đeo nó lên mặt của Chử Trần Âm: "Ở đây có gió và cát lớn, nàng đeo nó có thể ngăn được cát bụi."
Đây là lần đầu tiên Chử Trần Âm đeo như vậy, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ, liền cầm nó trên tay nhìn đi nhìn lại: "Cái này lấy từ đâu vậy?"
Phó Yến Đình cầm lấy dây cương, nhìn về phía trước và nói: "Ở chỗ của mẫu thân ta, khi chúng ta sang đến Mạc Bắc, chúng ta thường sẽ cần một tấm mạng che mặt."
Chử Trần Âm bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngoan ngoãn đeo tấm mạng che mặt lên.
Vào lúc này, một vật màu đen đột nhiên chặn đường phía trước.
Phó Yến Đình nhanh chóng dừng xe lại.
Chử Trần Âm cùng hắn xuống xe và đi về phía vật đó.
Thứ đó nhìn từ xa trông giống như một người.
Khi Chử Trần Âm đến gần, nàng thấy đó không phải là một người, mà là một bộ hài cốt bị ăn dở.
Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành cũng đi tới.
"Khu vực gần đây có dã thú không?"
Chử Trần Âm lắc đầu, nàng nhìn kỹ vào vết răng trên xương, đôi mắt tối sầm: "Bị người cắn."
"Bị người cắn?" Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành đều mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Chử Trần Âm tìm một mảnh vải trắng che bộ xương lại: "Người ăn thịt người, cũng không có gì lạ."