Tế bào bạch cầu trong máu bình thường, tế bào bạch cầu tăng lên, tế bào trung tính giảm xuống, kết hợp với triệu chứng của Phó phu nhân, chắc chắn là do nhiễm virus.
Cho dù là nhiễm virus hiện đại hay cổ đại, ngoại trừ các loại virus cúm cụ thể, không có thuốc đặc hiệu nào, chủ yếu là điều trị triệu chứng.
Chử Trần Âm buông danh sách xuống, ngay sau đó cầm một ít thuốc kháng virus và thuốc long đờm, lập tức rời khỏi không gian.
Trở lại trong xe ngựa, cơn sốt của Phó phu nhân đã hạ.
Phó hầu gia mừng rỡ: "Trần Âm, y thuật của con thật lợi hại, không nghĩ tới một viên thuốc nho nhỏ mà mẫu thân của con có thể hạ sốt."
Uống thuốc hạ sốt bình thường trong vòng hai giờ sẽ hạ sốt, nhưng cũng không có nghĩa là bệnh sẽ khỏi, sắc mặt Chử Trần Âm hơi trầm xuống, nàng cầm thuốc cảm cúm tiếp tục đút cho Phó phu nhân.
Thuốc cúm có thể ức chế sự nhân lên của virus cúm một cách hiệu quả, dùng sớm có thể giảm triệu chứng.
Hiện tại Chử Trần Âm cũng không rõ Phó phu nhân bị nhiễm loại virus nào thời cổ đại, chỉ có thể thử một lần, nếu lần này có hiệu quả, vậy tiếp theo cứ dựa theo phương thuốc này trị tiếp là được.
Sau khi Phó phu nhân uống thuốc xong, cả người thoải mái hơn rất nhiều, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.
Phó hầu gia đứng bên cạnh bà ấy, hốc mắt hơi phiếm hồng, nhìn Phó Yến Đình đang đứng bên cạnh nói: "Yến Đình, nếu lần này mẫu thân của con thật sự bị ôn dịch, con phải mang theo Trần Âm và mọi người Hưng Thành nhanh chóng rời khỏi nơi này, phụ thân sẽ ở lại đây cùng mẫu thân của con."
Phó Yến Đình đứng lên nghiêm mặt nói: "Phụ thân, nếu đã là người một nhà thì một người chúng ta cũng không thể thiếu."
Phó hầu gia ngẩn ra, thở dài: "Là do ta không tốt, làm liên lụy tới các con."
Phó Yến Đình trấn an ông ấy nói: "Phụ thân, phụ thân hãy chờ một chút, mẫu thân của con sẽ không có việc gì."
Phó hầu gia gật gật đầu, nắm chặt tay Phó phu nhân, thân thể khẽ run.
Chử Trần Âm từ trong xe ngựa đi ra cùng với Phó Yến Đình.
Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng vội vàng đi tới: "Đại ca, tẩu tẩu, mẫu thân thế nào rồi?"
Phó Yến Đình trả lời: "Mẫu thân đã hạ nhiệt, hai người cứ yên tâm ở trong xe ngựa của mình đừng đi ra."
"Ta muốn đi thăm mẫu thân một chút." Phó Hưng Thành vội vã muốn đi vào xe ngựa của Phó phu nhân.
Phó Giang Hoằng nhướng mày, một tay kéo Phó Hưng Thành trở về: "Nhị ca, huynh cũng đừng đi thêm phiền, hiện tại đã có phụ thân ở bên cạnh mẫu thân, mẫu thân sẽ không có việc gì."
"Nhưng mà..." Phó Hưng Thành nhìn xe ngựa Phó phu nhân, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.
"Được rồi, huynh mau trở về! Đừng để cho phụ thân vã mẫu thân phải lo lắng." Phó Giang Hoằng nói xong, đạp vào mông Phó Hưng Thành một cái.
Phó Hưng Thành ngã run vài bước, đành phải mang tâm sự nặng nề trở về xe ngựa của mình.
Chử Trần Âm lúc này mới móc ra từ trong ngực một cái khẩu trang 95 đưa cho bọn họ: "Nhị đệ, Tam muội, hai người mau đeo cái này lên trước."
Phó Giang Hoằng nghi ngờ nói: "Tẩu tẩu, đây là?"
Khi phòng ngừa dịch bệnh thời cổ đại cũng có khăn che mặt làm bằng băng gạc.
Chử Trần Âm dùng từ mà bọn họ có thể hiểu rồi giải thích: "Đây là mặt nạ bảo hộ sư phụ ta tặng cho ta có thể phòng ngừa bệnh dịch, hai người đeo phòng trước khỏi họa."
Nói xong, nàng cầm một cái làm mẫu, dạy bọn họ đeo lên.
Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành học theo.
Sau khi đeo xong nàng còn dặn dò bọn họ, mỗi một cái chỉ có thể đeo một ngày, đeo xong phải trả lại cho Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm cũng không muốn bọn họ ném khẩu trang lung tung, nếu không đội khảo cổ mấy ngàn năm sau sẽ rất đau đầu.
Hai người Phó Giang Hoằng nghe xong lời của nàng, vội vàng gật đầu nói: "Dạ, tẩu tẩu."