Sau đó Chử Trần Âm đem khẩu trang và thuốc dự phòng cúm đưa cho Thanh Nhi và Thanh Nhi nương, Lưu thúc, Lai Phúc, Phó Viễn, và Liễu đại gia bọn họ cũng đều đưa một ít.
Sau khi bận rộn xong, đã đến chạng vạng tối.
Phó phu nhân cũng không sốt nữa, chẳng qua ho khan nhẹ một chút.
Chử Trần Âm len lén cầm ống nghe nghe một lần, phát hiện mình bị viêm phế quản nhẹ, sau đó cho nàng uống thuốc long đờm để giảm ho.
Phó Yến Đình đã chặn nàng ở trong xe ngựa của họ sau khi nàng bước ra khỏi xe ngựa của Phó phu nhân lần cuối.
"Mẫu thân của ta đã bên kia rồi, nàng không cần đi tới đó." Phó Yến Đình hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc, nghiêm mặt nói với nàng.
Chử Trần Âm hỏi: "Vì sao?"
Phó Yến Đình ngước mắt lên ánh mắt sắc bén, nói: "Có phải mắc bệnh ôn dịch đúng không?"
Phó hầu gia đã hỏi qua vài lần, có phải là ôn dịch hay không, Chử Trần Âm đều không trực tiếp trả lời.
Nhiễm virus thực sự là một bệnh dịch khi được xem xét nghiêm túc trong thời hiện đại.
Đặc biệt là virus có tính lây nhiễm cao, đều có thể lây truyền qua khí dung, bất kỳ ai đi ngang qua bệnh nhân đều có thể bị nhiễm bệnh.
Chử Trần Âm rũ mắt: "Trong chúng ta chỉ có mẫu thân có bệnh, cũng không chắc chắn đó là ôn dịch."
Phó Yến Đình nghiêm mặt nói: "Ta mặc kệ, dù sao nàng không cần đi nữa, cần làm cái gì, nàng hãy dạy ta, ta sẽ đi làm."
Giọng hắn dồn dập, mỗi một chữ đều lộ ra sự để ý đối với Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm ngước mắt nhìn hắn, đối diện với đôi mắt thâm thúy kia.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lộ ra vẻ lo lắng cho nàng.
Chử Trần Âm đưa tay ôm lấy hắn, nghiêng mặt dán vào ngực hắn nói: "Chàng yên tâm, bệnh tình của mẫu thân không nghiêm trọng, nếu bà ấy không sao, cho dù có là ôn dịch, ta cũng sẽ có biện pháp trị."
Vừa rồi Phó Yến Đình cũng quá khẩn trương, bị Chử Trần Âm ôm như vậy, cả người hắn cũng mềm nhũn, hắn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, thanh âm hơi có chút khàn khàn: "Hiện tại mẫu thân đã xảy ra chuyện, ta không thể để nàng xảy ra chuyện gì nữa."
Chử Trần Âm vỗ nhẹ lưng hắn, trịnh trọng nói: "Được, ta đồng ý với chàng."
Đây là lần đầu tiên Phó Yến Đình bộc lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt nàng, nhưng chỉ trong chốc lát, rất nhanh sau đó hắn đã trở lại như bình thường, ôm nàng rồi bắt đầu được voi đòi tiên.
Đêm nay không ai dám ngủ.
Phó hầu gia ở trong xe ngựa Phó phu nhân trông coi một đêm.
Đêm nay mắt của ông ấy không hề nhắm lại.
Lúc Chử Trần Âm nhìn thấy, trong lòng rất xúc động, nếu cặp đôi nào cũng có thể yêu nhau sâu đậm như Phó hầu gia và Phó phu nhân thì chắc đã không có nhiều người sợ chuyện kết hôn như vậy.
Khi trời sáng, nhiệt độ cơ thể của Phó phu nhân đã trở lại bình thường, cơn ho của bà ấy cũng không trở nên trầm trọng hơn, sức lực của bà ấy đã cải thiện rất nhiều, bà ấy không còn uể oải nữa và thậm chí còn có cảm giác thèm ăn.
Lai Phúc và Thanh Nhi Nương nhóm lửa ngay tại chỗ, nấu một nồi cháo xanh bưng tới trong xe ngựa Phó phu nhân.
Chử Trần Âm từ không gian cầm một ít thịt, để Thanh Nhi Nương làm canh thịt cho Phó phu nhân.
"Mẫu thân, người đã khá hơn chút nào chưa?" Chử Trần Âm bưng canh thịt đến bên cạnh Phó phu nhân.
Phó phu nhân cười gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ con rất nhiều, Trần Âm."
Chử Trần Âm bắt mạch cho nàng, mạch máu bình thường hơn rất nhiều.
Xem ra lần này bệnh của Phó phu nhân nhanh tới cũng rất nhanh đi.
Phó hầu gia đứng một bên lo lắng nói: "Trần Âm, mẫu thân của con bệnh thế nào rồi?"
Chử Trần Âm ngẩng đầu cười nói: "Phụ thân, qua mấy ngày nữa, nương hẳn là có thể khỏi hẳn."
Phó hầu gia nghe xong, đầu tiên là rất sửng sốt, sau đó, lại cảm thấy vui vẻ xoay người lại, che đi cặp mắt đầy quầng thâm rồi rưng rưng nước mắt: "Thật tốt quá... Yến nhi..."