Phó phu nhân nắm lấy tay Phó hầu gia, cười nói: "Được rồi, chàng đừng để cho bọn nhỏ nhìn rồi chê cười mình."
Phó hầu gia xoa xoa mắt: "Chê cười thì chê cười, chỉ cần bệnh của bà ấy khỏi, ta không sợ bị chê cười."
Mũi Phó phu nhân hơi cay cay, gục đầu xuống, nói: "Hầu gia, chúng ta đã ở chỗ này trì hoãn hai ngày, tốt nhất là nên mau lên đường thôi."
"Thân thể của nàng?" Phó hầu gia nhíu mày nói.
Chử Trần Âm vội vàng nói: "Thân thể của mẫu thân hiện tại không ảnh hưởng đến việc lên đường, chúng ta có thể nhanh chóng đến thị trấn, tránh gặp phải những nạn nhân nhiễm ôn dịch sau này."
Bởi vì không xác định bệnh của Phó phu nhân lần này có phải là ôn dịch hay không, cho nên bọn họ vẫn nên nhanh chóng lên đường là thích hợp nhất.
Phó hầu gia nghe xong, ông ấy suy nghĩ một lúc lâu sau, đi tới bên ngoài xe ngựa, phân phó cho mọi người tiếp tục lên đường.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, cũng may tình trạng của Phó phu nhân cũng đã ổn định, trong đoàn người bọn họ cũng không có xuất hiện ai sốt cao nữa.
Đến ngày thứ ba, Liễu Triết Nhi nhỏ tuổi nhất bắt đầu sốt cao.
Đứa trẻ nhỏ khác với người lớn, một khi xuất hiện sốt cao sẽ dễ dàng phát sinh co giật.
Liễu đại gia gấp đến mức chạy lòng vòng.
Chử Trần Âm lập tức cầm Mỹ Lâm cho đứa nhỏ ăn.
Mặc dù Liễu Triết Nhi là một nữ oa nhi, nhưng khả năng của đứa trẻ này cũng không tệ, uống xong thuốc hạ sốt, cơ thể chảy mồ hôi một lúc thì cũng đã hạ sốt.
Tuy nhiên cơn sốt của con lại tái phát lại lần nữa, sau khi Chử Trần Âm cho con bé ăn hai ba lần, cơn sốt của con bé đã hoàn toàn giảm bớt.
Không giống như Phó phu nhân, Phó phu nhân từng bị ho khan.
Nhưng sau khi Liễu Triết Nhi hạ sốt, tinh thần trong người con bé đã tốt lên, cũng không có triệu chứng gì khác.
Liễu đại gia ôm đứa nhỏ trực tiếp quỳ xuống trước Chử Trần Âm: "Ân nhân cứu mạng, không thể báo đáp, ta và Tiểu Triết Nhi sau này sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của cô nương."
Chử Trần Âm đứng dậy nói: "Liễu đại gia, ông đã nói quá lời, ta chỉ tiện tay mà thôi, nếu Tiểu Triết Nhi còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, ông nhớ phải báo cho ta kịp thời."
Liễu đại gia lau nước mắt nước mũi gật đầu nói: "Vâng, cô nương."
Tiểu Triết Nhi đang ở trong lòng ông ấy hơi mở mắt, kéo tay Chử Trần Âm, lộ ra một nụ cười hồn nhiên.
Chử Trần Âm càng ngày càng thích con bé này, đưa tay sờ sờ đầu dứa trẻ.
Đợi sau khi Liễu Triết Nhi hạ nhiệt, xe ngựa tăng tốc đi về phía trước, năm ngày sau tới đã huyện Mặc Dương.
Vừa rồi huyện Mặc Dương cũng gặp phải cát bụi, nhưng mà so với bọn họ ở huyện Thiên An thì tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất trên đường có thể nhìn thấy đường đá, đường phố có thể nhìn thấy xà nhà lộ ra bên ngoài.
Phó hầu gia dừng xe ngựa ở một nhà khách điếm phía trước, chuẩn bị để cho ngựa nghỉ ngơi một chút.
Trong quán trọ này không có quá nhiều người, nhưng đều là người chạy nạn tới, chiếm hơn một nửa trong số mười căn phòng bên trong.
Chử Trần Âm, Phó phu nhân, Phó Giang Hoằng và Thanh Nhi nương tạm thời sẽ ở chung một phòng.
Vừa mới ổn định được chỗ ở, lại nghe thấy khách trọ ở lầu một tụ tập cùng một chỗ cao giọng nói: "Hiện tại có hơn mười quận huyện trong phạm vi chúng ta đã mấy tháng không có mưa!"
"Không chỉ là không mưa, là mưa hoàng thổ hoặc là ôn dịch, thiên đế đang muốn trừng phạt chúng ta!"
"Hầy! Cũng không biết là ai chọc giận thiên đế."
"Các ngươi đã nghe nói chưa, phú thương Chu chưởng quỹ của huyện Mặc Dương đang chuẩn bị lấy ba mươi đôi nam tử nữ tử để đi tế trời!"
"Ba mươi cặp! Chúng ta lấy đâu ra nhiều nữ tử và nam tử thế này?!"
Bọn họ nói xong nhao nhao nhìn về bốn phía.