Cuối cùng một người mồm chuột quai nón nhỏ giọng nói: "Nạn dân chạy nạn nhiều như vậy, lại không có ai tới quản, cái này không phải là tùy tiện cướp mấy cái không được sao."
Chử Trần Âm ở trên lầu nghe, lập tức nghĩ tới Liễu Triết Nhi và Phó Viễn.
Nàng vội vàng nói chuyện này cho Phó Yến Đình, để Phó Yến Đình chú ý tới.
Phó phu nhân ban đầu còn muốn nói nàng đã quá nóng vội rồi, nhưng mà một giây sau, bà ấy đã nói không nên lời.
Đột nhiên côn lam y hộ vệ xông vào cầm trường trong lầu một, bọn họ đánh giá cái nhà trọ này một lượt, nghiêm mặt hỏi: "Nơi này có tiểu hài tử hay không?"
Khách nhân vây quanh cùng một chỗ nhao nhao cúi đầu, không ai dám trả lời.
Lam y hộ vệ cau mày: "Nói mau!"
Cuối cùng tên nam nhân mỏ khỉ kia chỉ lên lầu hai chỗ ở của Chử Trần Âm, lớn tiếng nói: "Nơi đó!"
"Nơi nào?! Ngươi mau nói rõ ràng!" Lam y hộ vệ hung thần ác sát nhìn nam nhân mỏ khỉ kia quát lớn.
Nam nhân mỏ khỉ run rẩy tay, tiếp tục chỉ vào phòng Chử Trần Âm trên lầu hai, hoang mang rối loạn nói: "Ngay tại gian phòng kia, hôm nay ta thấy bọn họ mang theo hai đứa nhỏ vào nhà, một là nam oa, còn có một là nữ oa."
Lam y hộ vệ nhìn về phía nam nhân mỏ khỉ kia chỉ.
Ánh mắt bọn họ lạnh lùng, lộ ra một tia sát ý: "Được!"
Chử Trần Âm nghe được âm thanh bên ngoài, khẽ nhíu mày cảnh giác nhìn về phía Phó Viễn và Liễu Triết Nhi.
Phó Giang Hoằng cũng nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài, sải bước đi tới nói: "Tẩu tẩu, tỷ đừng lo lắng, có chúng ta ở đây, những người đó sẽ không vào được."
Phó Viễn và Liễu Triết Nhi mở to đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn Chử Trần Âm, trên mặt không chỉ không xuất hiện sợ hãi, ngược lại còn đầy sự tín nhiệm đối với mọi người.
Phó Viễn lấy ra chủy thủ mà Chử Trần Âm đưa cho cậu bé, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Nếu bọn họ dám vào, ta sẽ một đao làm thịt bọn họ!""
Phó Giang Hoằng cười sờ sờ đầu hắn ta: "Tiểu mao đầu đệ thật oai phong, đừng đến lúc đó sợ tới tè ra quần."
Phó Viễn ngẩng đầu, nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Không! Ta không tè ra quần!"
Bọn họ vừa dứt lời.
Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa: "Mau! Mau mở cửa ra!"
Chử Trần Âm vội vàng kéo hai đứa nhỏ tới sau bình phong, nàng nhìn hai đứa nhỏ trong tay, lúc này nhớ tới biện pháp đơn giản lại thô bạo của Phó Yến Đình.
Nàng giơ tay lên dùng xảo kình đánh một chưởng vào gáy hai đứa nhỏ.
Phó Viễn và Liễu Triết Nhi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chử Trần Âm mang theo bọn họ đi vào không gian, đem bọn họ xếp ở phòng ngủ lầu hai, sau đó lập tức trở lại nhà trọ.
"Chúng ta là người của huyện lệnh phái tới, nếu các ngươi không mở cửa, chúng ta sẽ xông vào!"
Phó phu nhân và Thanh Nhi thấy Chử Trần Âm một mình từ trong bình phong đi ra, vội vàng hỏi: 'Trần Âm, bọn nhỏ đâu?"
Chử Trần Âm trả lời: "Mẫu thân, yên tâm, con đã giấu kỹ bọn trẻ rồi."
Phó phu nhân gật gật đầu, kéo chặt Thanh Nhi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: "Khốn kiếp, hôm nay chúng ta không thể không phá cánh cửa này."
Hắn ta vừa dứt lời thì một tiếng động lớn vang lên, cửa bị đá tung ra.
Mọi người đều nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy vài tên lam y hộ vệ đi vào trong phòng.
Phó Giang Hoằng bước nhanh về phía trước, đá một cước về phía của bọn họ.
Dẫn đầu lam y hộ vệ vừa mới tiến thêm một bước, đã bị một cước này của Phó Giang Hoằng, nặng nề ngã về phía sau.
Vài tên hộ vệ đi theo phía sau hắn ta cũng bị một đạo này ngã sấp xuống trong hành lang khách điếm, từng người từng người nằm ngổn ngang trên mặt đất đau đớn đến rên rỉ.
Phó Giang Hoằng đứng ở cửa, chống nạnh nghiêm mặt nói với bọn họ: "Hôm nay nếu các ngươi ai dám vào, ta sẽ đánh gãy chân các ngươi!"
Đầu lĩnh lam y hộ vệ đỡ bản thân bị đạp đau ngực, lộ ra cực kỳ hèn mọn biểu tình: "Ngươi cũng biết chúng ta là ai?"