Phó Giang Hoằng ôm hai tay hất cằm, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai! Cho dù là lão tử Thiên Hoàng đến, cũng không được vào!"
Thủ lĩnh Lam y hộ vệ chậm rãi rút ra đại đao bên hông, đằng đằng sát khí nói: "Vậy đừng trách chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc!"
Dứt lời, cầm đại đao phóng về phía Phó Giang Hoằng.
Mắt thấy đao sắp rơi xuống, Phó Giang Hoằng ngửa ra sau, đá về phía cổ tay hắn ta.
Đại đao đá được giơ lên thật cao, Chử Trần Âm nhảy lên phía trước tiếp nhận chuôi đao, xoay người vung tới chân lam y hộ vệ kia.
Lưỡi dao sắc bén chính xác xẹt qua đầu gối của thủ lĩnh hộ vệ áo lam.
"A!"
Tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế vang vọng toàn bộ khách điếm.
Lúc này, Phó Yến Đình và Phó hầu gia ở hậu viện cho ngựa ăn chạy tới.
Phó Yến Đình trực tiếp giẫm lên bàn nhảy lên trên lầu hai, ôm eo Chử Trần Âm, để nàng che ở phía sau.
Thủ lĩnh lam y hộ vệ ngã trên mặt đất hai chân máu chảy không ngừng, ôm đầu gối đau đến liều mạng lăn lộn.
"Lão đại, ngài không sao chứ?"
"Lão đại?"
Những hộ vệ khác cùng xông lên, vây quanh bên trong.
Phó Yến Đình ngưng mắt, nhìn bọn họ lạnh giọng hỏi: "Các ngươi là ai? Ở chỗ này làm gì?!"
Nhóm hộ vệ nhao nhao vẻ mặt phẫn nộ mà nhìn về phía hắn: "Chúng ta là hộ vệ Thường huyện lệnh quý phủ, giúp đỡ Chu chưởng quỹ cùng nhau ở trong huyện tìm tế phẩm! Các ngươi rõ ràng có mang theo hai nam tử nữ tử nhưng lại giấu bọn họ đi, không chỉ bất kính đối với Thường huyện lệnh chúng ta, còn bất kính với lão thiên gia!"
Tên thủ lĩnh bị chém còn lớn tiếng hét vào mặt những người bên dưới: "Các ngươi nhìn xem, chính là những người này, bọn họ cố ý không giao ra tế phẩm, khiêu khích lão thiên gia, cho nên lão thiên gia mới có thể trừng phạt chúng ta!"
"Đều là bởi vì bọn họ, cho nên chúng ta mới chết đói chết khát!"
"Đều là bởi vì bọn họ..."
Không đợi hắn ta nói xong, Chử Trần Âm cầm trong tay một quả phi tiêu bằng sắt, nhắm về phía người nọ vung tới.
Vèo một tiếng, phi tiêu sắc bén trực tiếp đâm trúng miệng người nọ.
Lần này hắn ta không còn cơ hội để nói những điều vô nghĩa nữa.
"A A!"
Hắn ta ôm bàn tay tràn đầy máu, thân thể run rẩy gắt gao cầm lấy cánh tay của hộ vệ bên cạnh, hung tợn nhìn về phía phi tiêu bay tới.
Chử Trần Âm nhận thấy ánh mắt của hắn ta, vội vàng thu tay về.
Phi tiêu này là một ám khí hình ngôi sao năm cánh, do lần trước Chử Trần Âm ở huyện Thanh Dương giữ lại, vốn dĩ nàng chưa từng dùng qua loại ám khí cổ đại này, nhưng vừa rồi dưới tình thế cấp bách nàng đã học kỹ xảo phi tiêu hiện đại thử một chút, không nghĩ tới lại chính xác như vậy.
Phó Yến Đình quay đầu nhìn Chử Trần Âm, hắn bước vài bước về phía bên phải nàng.
Bởi vì có thân hình cao lớn của hắn ngăn cản, những người khác Phó gia cũng không phát hiện ám khí này là xuất phát từ tay Chử Trần Âm.
Hành lam y hộ vệ thấy thủ lĩnh nhà mình bị thương nặng như thế, phát hiện người nhà này không dễ chọc, nên đã lập tức nâng thủ lĩnh bị thương phóng xuống dưới lầu.
Lúc gần đi, còn chỉ vào bọn họ với ánh mắt hung ác nói: "Các ngươi chờ đó cho ta!"
Phó Yến Đình nhướng mày, sải bước nhảy lên phía trước, đạp mạnh về phía bọn họ.
Mấy người kia đứng ở đầu cầu thang, ngã xuống lầu, tiếng loảng xoảng, từng người lăn xuống cầu thang.
Đoàn người có thể nói là chỉ dám cụp đuôi xám xịt mà chạy.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, khách nhân lầu một nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía người Phó gia.
"Đánh hay lắm! Mấy người kia chúng ta đã sớm nhìn không vừa mắt rồi!"
"Đúng vậy, bọn họ còn nói cái gì mà muốn dùng nam tử nữ tử để tế trời, chúng ta đã phải chạy nạn một đường đến đây mà người nào không phải vì hài tử thì cũng vì người nhà của mình!"