"Đúng vậy, nói là cái gì vì tế thiên cầu lão thiên gia buông tha chúng ta, nếu không có hài tử, việc chúng ta có để nó đi hay không cũng không có gì khác biệt, vốn dĩ trời đã sập rồi."
"Chu chưởng quỹ và Thường huyện lệnh, chính là yêu ngôn hoặc chúng tai họa!"
"Không sai, chính là tai họa!"
Người phía dưới càng nói càng kích động.
Vừa rồi tên nam nhân mỏ khỉ mồm nhọn chỉ vào phòng Chử Trần Âm mật báo kia, thừa dịp tâm tình mọi người kích động, khom lưng len lén muốn rời khỏi nơi này.
Chử Trần Âm vừa kịp nhìn thấy hắn ta, cầm lấy một tảng đá đè cửa sổ ném về phía hắn ta.
Tảng đá kia đúng lúc vào chân hắn ta.
Hắn ta che chân, cắn răng, thật sự không có đau kêu ra tiếng.
Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm hỏi: "Người này là ai?"
Chử Trần Âm nhướng mày: "Chính là người vừa rồi đã mật báo!"
Phó Yến Đình nghe xong, nhảy xuống trước mặt người nọ, sau đó nắm vạt áo hắn ta kéo một cái, ném hắn ta vào trong cát vàng ngoài phòng.
Phó phu nhân vội vàng thu xếp mọi người vào nhà: "Trần Âm, Vi Hoằng, chúng ta vào trước đi."
Phó hầu gia nói theo: "Nơi này thật đúng là xui xẻo, chúng ta mau ăn cơm trưa một chút, chờ sau khi ăn xong lại tiếp tục khởi hành đi."
Chử Trần Âm bước tới trước mặt bà ấy, đáp: "Mẫu thân, con đi trước gọi Phó Viễn và Liễu Triết Nhi ra."
Phó phu nhân đáp lời: "Được, con đi đi."
Chử Trần Âm đi vào trong phòng, sau khi đi tới bình phong, sau đó tiến vào không gian.
Cũng may hai đứa nhỏ còn chưa tỉnh lại.
Chử Trần Âm vội vàng đưa bọn họ ra khỏi không gian, ngồi dựa vào bình phong.
Nàng lấy ra dầu lạnh thế thân cho hai đứa trẻ ngửi.
Sau khi hai đứa trẻ này ngửi qua, chậm rãi mở mắt.
"Đại thiếu gia nãi nãi, chúng ta đang ở đâu?" Phó Viễn dụi dụi mắt hỏi.
Chử Trần Âm xoa đầu hai đứa trẻ nói: "Vừa rồi hai người các ngươi bị dọa hôn mê."
"Sợ tới hôn mê?" Phó Viễn cảm thấy hơi khó tin.
Chử Trần Âm cười nhỏ giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra, cho nên ngươi cũng không cần nói cho những người khác, bằng không cẩn thận bọn họ sẽ chê cười ngươi."
Phó Viễn vừa nghe xong, vội vàng gật đầu: "Được, đại thiếu phu nhân."
Cậu bé dứt lời, còn không quên nhìn về phía Liễu Triết Nhi.
Liễu Triết Nhi chớp đôi mắt tròn trịa, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ta cũng sẽ không nói ra."
Phó Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Chử Trần Âm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đem hai tiểu hài tử này theo bình phong phía sau mang ra, lúc này, Thanh Nhi Nương tại hậu trù khách điếm làm một ít đơn giản đồ ăn.
Người một nhà vây quanh một chỗ động tác nhanh chóng ăn xong cơm trưa.
Chử Trần Âm thừa dịp bọn họ đang ăn cơm, một mình đi tới chuồng ngựa.
Đi nhiều ngày như vậy, những con ngựa này đã sớm kiệt sức nằm liệt. Nếu tiếp tục đi nữa chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai ở đây thì đưa những con ngựa mệt mỏi này vào không gian nông trường, rồi lại lấy ra vài con ngựa có diện mạo tương tự.
Con ngựa mới mang ra được cho ăn no nê trong không gian, sức chân gấp mấy chục lần những con ngựa trước.
Chử Trần Âm sờ đầu chúng nó, cười nói: "Mấy ngày tiếp theo đành dựa vào các ngươi đấy."
Con ngựa ngẩng đầu lên dường như hiểu được lời nói của nàng.
Sau khi đổi ngựa, Chử Trần Âm trở lại quán trọ.
Lúc này, nàng nghe nói Thường huyện lệnh lại dẫn người tới quán trọ.
Đôi mắt Chử Trần Âm trầm xuống, lập tức lấy từ trong không gian ra một khẩu súng lục Locker.
Khi nàng vừa lên đến lầu hai, Thường huyện lệnh đã dẫn theo một đám người lao vào.
"Là ai? Ai dám động thủ với người của ta!"
Phó Hầu gia ở trong phòng nghe được âm thanh, đẩy cửa phòng, bước ra ngoài: "Là ta."
Khi Thường huyện lệnh đi thi ở kinh thành đã từng gặp Phó Hầu gia.
Vừa nhìn thấy Phó Hầu gia, hắn ta đã sửng sốt, sau đó quỳ thẳng xuống đất: "Hầu gia!"