Đám thị vệ mặc áo lam ở bên cạnh vội vàng túm lấy áo của Thường huyện lệnh nói: "Thường đại nhân, ngài làm sao vậy?"
"Ngài không thể làm như vậy, vừa rồi bọn họ suýt chút nữa đã giết chết người của chúng ta."
"Đúng vậy, hiện tại nơi này là địa bàn của ngài. Sao ngài có thể dễ dàng quỳ gối trước người khác như thế?"
Bọn họ còn chưa kịp nói xong, Thường huyện lệnh đã quay người lại, giơ tay đánh cho mỗi người bọn họ một cái bạt tai: "Các người đang nói nhảm cái gì vậy! Đây là Phó Hầu gia! Phó Hầu gia là người mà các ngươi có thể động thủ sao?"
Trong mắt Phó Hầu gia, Thường huyện lệnh này có thể chỉ là người từng gặp mặt một lần nhưng ở trong mắt Thường huyện lệnh thì Phó Hầu gia lại là ân nhân của mình.
Bây giờ nhìn thấy ân nhân, sao hắn ta có thể bỏ mặc chứ?
Chử Trần Âm ở bên cạnh nhìn, phát hiện hình như tình thế không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của nàng.
Thường huyện lệnh tiếp tục quỳ xuống trước mặt Phó Hầu gia nói: "Hầu gia, người của ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, khi ta trở về nhất định sẽ trừng phạt bọn họ thích đáng!"
Phó Hầu gia lạnh lùng cụp mắt xuống, uy lệ nói: "Lúc trước ngươi luôn miệng nói muốn làm quan phụ mẫu gì đó. Vậy việc hành hạ những đồng nam đồng nữ đến chết này chính là quan phụ mẫu theo lời ngươi nói ư?"
Thường huyện lệnh nhìn về phía người phía sau, hạ giọng nói: "Hầu gia, có chuyện này ta muốn nói với riêng ngài."
"Chuyện gì? Ngươi cứ nói ở đây là được." Phó Hầu gia lạnh lùng nói.
Thường huyện lệnh thấy vậy, đành phải lấy từ trong ngực ra một lá thư đưa cho Phó Hầu gia: "Nếu Hầu gia không muốn gặp riêng ta thì cứ xem thứ này."
"Đây là thứ gì?" Phó Hầu gia hỏi.
Thường huyện lệnh nói: "Hầu gia cứ xem xong sẽ biết."
Phó Hầu gia nghe xong đưa mắt nhìn Phó Hưng Thành bên cạnh.
Phó Hưng Thành nhảy từ trên lầu xuống, lấy lá thư từ trong tay Thường huyện lệnh đưa lại cho Phó Hầu gia.
Sau khi nhìn thấy Phó Hầu gia nhận được thư, Thường huyện lệnh chậm rãi đứng dậy, cung kính cúi đầu chào rồi quay người dẫn theo đám thị vệ áo lam phía sau mình rời đi.
Phó Hầu gia cầm thư vào phòng.
Chử Trần Âm theo sát phía sau.
Người một nhà vây lại một chỗ để đọc lá thư kia.
Sau khi Chử Trần Âm nghe xong nội dung trong thư cũng hơi có chút kinh ngạc.
Dọc theo đường đi họ đã gặp quá nhiều loại người.
Nhưng người như Thường huyện lệnh này đúng là người đầu tiên.
Hóa ra những đồng nam đồng nữ bị bắt lại những ngày gần đây đã được Thường huyện lệnh dùng thủ thuật che mắt, sớm đưa bọn họ trở về.
Sau khi xảy ra thiên tai, Thường huyện lệnh gần như đã dùng toàn bộ gia sản của mình để cứu trị cho những nạn dân đi qua.
Trong vài tháng qua, sớm đã không còn một xu dính túi.
Để giúp bá tánh trong huyện có thể ổn định cuộc sống, hắn ta đã đặc biệt tìm đến Chu chưởng quầy.
Chu chưởng quầy vốn tin vào chuyện quỷ thần, nguyện ý lấy ra một phần bạc để đưa cho Thường huyện lệnh cứu tế nhưng tiền đề là Thường huyện lệnh phải giúp hắn ta bắt những đồng nam đồng nữ kia.
Thường huyện lệnh trái lo phải nghĩ, vì bá tánh trong thành, chỉ có thể nghĩ ra mưu kế như vậy.
Mỗi lần tiễn một hài tử đi, hắn ta đều sẽ nhớ kỹ tên của hài tử đó.
Bức thư vừa rồi đưa cho Phó Hầu gia chính là tên của những hài tử này.
Hắn ta sợ rằng không biết lúc nào mình sẽ đi đời nhà ma lại muốn giữ lại trong sạch cho mình nên luôn mang theo lá thư này bên mình.
Hôm nay gặp được Phó Hầu gia cũng là coi như sự giải thoát cho hắn ta.
Những thị vệ áo lam đi cùng đều là người mà Chu chưởng quầy bỏ tiền ra thuê phái tới. Cho nên Thường huyện lệnh mới thận trọng như vậy.
Chử Trần Âm nghe xong nội dung thư, thấp giọng hỏi Phó Yến Đình: "Chu chưởng quầy này là người thế nào?"