Phó Yến Đình chậm rãi nói: "Là phú thương nổi danh ở vùng này sao? Từ rất lâu đã nghe nói ông ta chuyên nghiên cứu thuật trường sinh bất lão gì đó. Ta thấy tế trời là giả, muốn máu những hài tử này mới là thật."
Chử Trần Âm nghe thế, nhướng mi lên: "Nếu là phú thương thì trong nhà có không ít bạc nhỉ."
Phó Yến Đình gật đầu.
Ánh mắt Chử Trần Âm lạnh lùng, nói đầy ẩn ý: "Chúng ta đã đi đến lúc này cũng nên tích trữ rồi."
Chu chưởng quầy dựa vào việc bán tơ lụa ở huyện Mặc Dương để kiếm sống. Ba thế hệ trong nhà ông ta đã tích góp được không ít gia tài.
Bây giờ thiên tai bất ngờ xảy ra, mặc dù trong nhà đã mất hết ruộng nương nhưng bọn họ cũng ăn không hết lượng thực, dùng không hết tiền tài.
Cũng chính vì thế, trong thời điểm khó khăn này, những tiểu thương như bọn họ nhìn thấy Thường huyện lệnh phải cúi đầu khom lưng đã xoay người trở thành địa chủ một phương.
Trong Chu phủ, Chu chưởng quầy đang nằm trên ghế quý phi trong nhà, uống trà nóng, hút thuốc lá sợi, vô cùng thoải mái.
Quản gia trong phủ khom lưng cúi đầu đi vào nói: "Lão gia, người của Thường huyện lệnh sắp bắt người trở lại rồi."
Chu chưởng quầy lười biếng ngồi dậy, đấm đấm chân: "Được, rất tốt. Đợi đám người đó đến đủ thì cứ làm theo phương pháp lấy máu làm đan của lão đạo kia!"
"Vâng, lão gia." Quản gia vội vàng chắp tay thi lễ đáp lại.
Vị Chu chưởng quầy này năm nay đã ngoài 60 tuổi. Trong nhà có hai nhi tử bất tài nên ông ta luôn muốn được trường sinh bất lão.
Gần đây, khắp cả nước Đại Dung đều gặp họa. Ông ta đã gặp được một số đạo sĩ chạy nạn.
Vì để có cơm ăn, những đạo sĩ đó đã thuật lại việc luyện đan trường sinh bất lão vô cùng kỳ diệu.
Chu chưởng quầy âm thầm ghi nhớ trong lòng, tình cờ lại thấy được Thường huyện lệnh tìm đến mình mượn bạc cứu tế. Thường xuyên qua lại nên ông ta đã nghĩ đến biện pháp tế trời này.
Ông ta ngồi dậy, uống một xong một chén Thiết Quan Âm hảo hạng trên tay.
Hiện giờ khắp nơi đều thiếu nước, người có thể thành thơi phẩm trà như ông ta thật sự là số ít. Nha hoàn xinh đẹp bên cạnh khom lưng đút điểm tâm cho ông ta.
Không lâu sau, một gã sai vặt đứng ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Lão gia, hôm nay ngoài cửa lại có nạn nhân đến."
Chu chưởng quầy nhướng mày: "Có tiểu hài tử hay nữ nhân không?"
Gã sai vặt trả lời: "Là hai lão nhân mang theo một nữ nhân."
Chu chưởng quầy đặt chén trong tay xuống: "Lão nhân tuổi lớn có giữa lại cũng không có tác dụng gì. Nghĩ cách đuổi bọn họ đi. Nữ nhân kia có thể giữ lại. Nếu xinh đẹp thì xếp ở hậu viện. Nếu xấu xí thì kéo đến sau bếp để làm đầy kho thịt."
Trên đường chạy nạn, nạn dân đói đến bụng kêu vang vì muốn sống sót mà ăn thịt người còn Chu chưởng quầy kia là vì muốn có khẩu vị mới lạ nên mới ăn thịt người.
Trước đây có triều đình đứng ra thì giết người đền mạng.
Hiện giờ cũng không ai có thể quản lý được ông ta cho nên trở nên không thèm kiêng nể gì.
Đám sai vặt nghe vậy tuy rằng cũng thổn thức nhưng vì được sống sót cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Chu chưởng quầy nghĩ đến mỹ vị hôm nay đưa đến, nằm trên ghế cười đến mức con mắt nheo lại thành một sợi chỉ.
Trong quán trọ cách phủ bọn họ vài dặm, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đang cưỡi ngựa lấy cớ ra ngoài tìm nước để đến gần Chu phủ.
Bọn họ cố ý tìm một căn nhà nhỏ đổ nát để ở.
Vì người trong huyện có thể đi đã đi, có thể trốn đã trốn nên để lại không ít nhà bỏ không. Mặc dù những ngôi nhà này hơi rách nát nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ở được.
"Còn hơn một hai canh giờ nữa trời mới tối, chúng ta nghỉ ngơi ở đây trước đi."
Tuy phủ đệ của Chu gia ở huyện Mặc Dương nhưng lại ở phía tây xa xôi, cách quán trọ bọn họ ở một đoạn đường nữa, cẩn thận vẫn hơn. Đầu tiên bọn họ sẽ ra ngoài, đi đến bên ngoài phủ để tra xét địa hình.