Chử Trần Âm tìm một cái ghế dựa, lau chùi chuẩn bị ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì một lão nhân đột nhiên nhảy dựng lên.
Lão nhân nhìn thấy Chử Trần Âm thì sợ đến mức run bần bật: "Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
Phó Yến Đình bước nhanh đến, dùng tay đỡ ông ấy dậy nói: "Ngươi là ai? Đang làm gì ở đây?"
Lão nhân cúi đầu, run bần bật nói: "Ta từ thôn bên cạnh chạy nạn đến."
Phó Yến Đình cau mày: "Đã là chạy nạn đến thì lén lút ở chỗ này làm gì?"
"Đại hiệp xin tha mạng, đừng giết ta!" Lão giả chắp tay, không ngừng xin tha, nhìn vẻ mặt có chút mê mang.
Chử Trần Âm ôn nhu hỏi ông ấy: "Lão nhân, chúng ta sẽ không giết ông, ông đừng lo lắng."
Lão nhân nghe được lời này mới cảm thấy dễ chịu một chút. Ông ấy khẽ mở to mắt ra, thấy Chử Trần Âm và Phó Yến Đình lại như một quả bóng cao su xì hơi, đôi mắt trống rỗng ngồi bệt xuống đất.
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn về phía Chu phủ hỏi ông ấy: "Lão nhân à, ông ở đây bao lâu rồi? Có biết Chu chưởng quầy của Chu phủ không?"
Lão nhân nghe thấy ba chữ 'Chu chưởng quầy' lại càng kích động nói: "Chu Thiên Lực! Đó là một tên súc sinh!" Ông ấy nắm chặt hai tay, hàm răng đánh lập cập, toàn thân run rẩy.
Sau khi Chử Trần Âm nghe xong đã nhận ra điều gì đó, tiếp tục hỏi: "Lão nhân à, ta nghe nói vị Chu chưởng quầy này là một người cực kỳ lương thiện. Sao ông lại nói như vậy?"
Thân thể lão giả càng run rẩy mạnh hơn: "Cái gì mà người cực kỳ lương thiện? Hắn ta chính là loại không bằng cả súc sinh! Ta mang theo nữ nhi chạy nạn đến đây, muốn vào trong phủ bọn họ xin một ngụm nước uống. Bọn họ nói để cho nữ nhi của ta vào trong phủ lấy nước. Ai ngờ vừa đi là không quay lại nữa." Đôi mắt của ông ấy đỏ bừng tràn đầy hận ý: "Ta thấy quá lâu nữ nhi vẫn chưa ra nên đã lẻn vào trong Chu phủ của bọn họ. Cuối cùng nhìn thấy nữ nhi của ta chỉ còn là cái xác. Tên Chu chưởng quầy này vậy mà ăn thịt người đấy!"
"Ăn thịt người ư?"
Trong lòng Chử Trần Âm có chút rung động.
Rõ ràng có kho lương thực đầy ắp vậy mà còn làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, đã không thể dùng tính người để hình dung.
Quả nhiên có một số người khi điên cuồng lên còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Nàng Trần Âm tiếp tục hỏi: "Lão nhân à, ông đã tới Chu phủ vậy còn nhớ địa hình trong phủ không?"
Lão nhân nghi hoặc nhìn về phía nàng nói: "Vì sao cô nương lại hỏi như vậy?"
Chử Trần Âm cố ý lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Lão nhân có điều không biết, muội muội của ta vừa rồi cũng mới vào đó. Nghe ngài nói như vậy, phỏng chừng cũng dữ nhiều lành ít. Ta muốn tướng công nhà ta vào trong phủ tìm muội muội đưa ra ngoài."
Lão nhân vừa nghe tin nàng nói muốn đi cứu người, lập tức nhiệt tình nói: "Nhớ rõ, ta nhớ rõ."
Dứt lời, ông ấy lấy một cây gậy vẽ một bản đồ đơn giản trên nền đất vàng.
Phó Yến Đình ngồi xổm ở bên cạnh, ghi nhớ toàn bộ bản đồ vào trong đầu.
Sau khi ông lão vẽ xong, chỉ vào một chỗ khuất ở hậu viện nói: "Đây là hồ chứa nước của Chu gia!"
Xưa nay Chu chưởng quầy chỉ uống nước từ trên trời rơi xuống nên có thói quen tích trữ nước trong hồ chứa. Nếu không thì dưới tình hình hạn hán như lúc này dù bọn họ có tiền, có lương thực cũng không kiên trì nổi.
Chử Trần Âm nhìn kỹ thấy hồ chứa nước kia khá lớn. Nước trong đó có lẽ có thể để một gia đình bình thường dùng trong vòng một hai năm.
Chỉ có thể nói vận mệnh bất công, kẻ ác như Chu chưởng quầy vẫn có thể lợi dụng chỗ trống này.
Sau đó ông lão chỉ vào một số địa điểm, trong đó có kho chứa củi nơi nữ nhân bị giam giữ và nhà kho chứa lương thực. Ông ấy chỉ vào góc khuất ở cuối cùng phía đông nói: "Tôi không biết nơi này dùng để làm gì nhưng bốn phía trong ngoài có rất nhiều thị vệ vây quanh."