Nhiều người canh gác như vậy, bên trong chắc chắn có thứ gì đó có giá trị.
Chử Trần Âm nghe xong, ngẩng đầu nhìn Phó Yến Đình. Hai người nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng cả hai đều hiểu ý của đối phương.
"Cám ơn lão nhân rất nhiều." Chử Trần Âm đứng dậy, lấy từ trong tay nải sau lưng ra lương khô cùng một chai nước đưa cho ông ấy.
Lão nhân cầm trong tay, không có hứng thú nhìn lương khô trong tay: "Nhà không còn, tổ ấm không còn, bây giờ ngay cả nữ nhi cũng không còn nữa, ta không biết sống có ý nghĩa gì."
Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Lão nhân à, người đừng nói như vậy, nữ nhi của người trên trời có linh thiêng cũng không muốn người sa ngã như vậy, chỉ cần người còn sống thì sẽ có hy vọng."
Lão nhân lắc đầu, không hề ăn mà nhét lương khô vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn bên ngoài: "Trời sắp tối rồi, các người nhanh chóng đi cứu muội muội của mình đi. Nếu không sẽ không kịp đấy."
Chử Trần Âm vái chào ông ấy, bày tỏ lòng biết ơn rồi cùng Phó Yến Đình rời khỏi đây.
Đợi Chử Trần Âm rời đi, lão nhân đặt chiếc vòng tay của nữ nhi mình lên bàn, bẻ một miếng lương khô đặt bên cạnh chiếc vòng tay. Sau đó ông ấy tự mình ăn một miếng lương khô khác, vừa chảy nước mắt vừa nói: "Nữ nhi của ta, cuối cùng thì con cũng có thể ăn được một bữa cơm no."
Ngoài nhà cuồng phong thổi mạnh, cát bụi trên mặt đất bay tung, toàn bộ huyện Mặc Dương trở nên xám xịt.
Sắc trời dần tối, trong Chu phủ, Chu chưởng quầy đã ăn uống no đủ, ôm hai nha hoàn xinh đẹp vào nhà nghỉ ngơi.
Có lẽ vì đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm nên mỗi tối khi ông ta đi ngủ đều có đầy thị vệ đứng ngoài cửa.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ghé sát vào mái nhà, cẩn thận nhìn về phía cửa vào hồ chứa.
Lần dạ tập này còn khó hơn nhiều so với mấy lần trước. Người canh giữ quá nhiều.
Phó Yến Đình cầm trường thương chuẩn bị tiến lên. Chử Trần Âm ngăn hắn lại, nói: "Yến Đình, chàng đừng vội."
Nói xong, nàng lấy súng gây mê ra. Trong súng gây mê có tổng cộng tám viên đạn, hiện tại có mười người canh giữ nơi này.
Nàng giơ súng lên ngắm bắn chuẩn vào một trong những kẻ cầm đầu. Vì đang là ban đêm, sắc trời khá tối nên sau khi người nọ trúng súng gây mê chỉ chậm rãi ngã xuống đất. Những người khác vẫn chưa phát hiện.
Sau đó Chử Trần Âm bắn hết bảy phát súng còn lại. Cuối cùng, chỉ còn lại hai người đang lười biếng ngồi trong góc.
Chử Trần Âm thu súng lại nói: "Được rồi, chúng ta xuống đi."
Phó Yến Đình nghe xong liền ôm eo nàng nhảy xuống, sau đó nhanh chóng vỗ một chưởng vào gáy hai người kia. Hai người vốn đang ngủ gật, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra đã bị hôn mê bất tỉnh.
Sau khi thấy toàn bộ thị vệ đã ngã xuống, Chử Trần Âm đi tới cửa, lấy ra ổ khóa vạn năng của mình để mở khóa.
Khi khóa cửa được mở ra, Phó Yến Đình đẩy cửa đi vào trước, thấy bên trong không có nguy hiểm gì mới gọi Chử Trần Âm tới.
Hai người cùng nhau bước vào trong.
Cuối cùng, phát hiện một tháp nước lớn ở phòng sau.
Nhìn thấy tháp nước lớn này, Chử Trần Âm vô cùng kinh ngạc trước trí tuệ của người cổ đại.
Phó Yến Đình nhìn nàng hỏi: "Muốn dọn cả thứ này đi sao?"
"Dọn! Tất nhiên là phải dọn nó! Để lại một tháp nước lớn như vậy ở đây thật lãng phí tài nguyên."
Chử Trần Âm nói xong đã đi tới, đưa tay di chuyển tháp vào không gian bằng ý niệm.
Sau khi di chuyển tháp nước, hai người Chử Trần Âm đi thẳng đến kho lúa.
Lần này Chử Trần Âm không thèm khách khí với đám thị vệ, giơ tay đánh từng người một. Động tác của hai người nhanh chóng khiến toàn bộ tất cả những người này đều bị hạ gục.
Sau khi hai người đi đến kho lúa, cả hai đã dọn sạch đến mức bên trong không còn thừa lại một hạt gạo, sau đó là sau bếp, một giọt dầu cũng không để lại cho Chu gia.