Ngày nay gặp nạn đói, có lương thực như vàng, dọn đi những thứ này như vậy chính lấy muốn lấy mạng của Chu chưởng quầy.
Cuối cùng hai người đi vào nhà kho.
Những người canh gác ở nhà kho võ công cũng không tệ.
Nhưng cho dù lợi hại thế nào cũng đều thua kém với sự liên thủ của Chử Trần Âm cùng Phó Yến Đình.
Phu thê bọn họ bổ sung cho nhau rất tốt, Chử Trần Âm giỏi về cận chiến và động tác cũng linh hoạt hơn.
Phó Yến Đình thì giỏi về tấn công từ xa, có sức mạnh vô cùng lớn.
Hai người cứng mềm đều có, không bao lâu đã đánh bọn họ ngã hết trên mặt đất.
Phó Yến Đình thuận tay đánh cho bọn họ ngất hết.
Sau khi Chử Trần Âm đi vào nhà kho, nàng không chút chần chờ cũng không nói nhiều lời, trực tiếp đem một rương toàn là bạc và một rương toàn là vàng đưa vào trong không gian.
Có lẽ trong kho có quá nhiều vàng bạc nên Chu chưởng quầy cũng không nên xử lý thế nào, nhà kho rộng như vậy còn chất đầy.
Hoàn toàn khác với những nô tài giữ của trước kia.
Chử Trần Âm thật sự cảm nhận được, khi trong nhà đã có số lượng tiền bạc nhiều, chắc chắn sẽ thật sự xem tiền tài như cỏ rác.
Bởi vì đã có cơ hội ở trước đó, cho nên chưa đầy nửa canh giờ nàng đã có thể dọn sạch kho lúc cùng toàn bộ nhà kho của Chu gia
Trước khi đi, Chử Trần Âm còn đặc biệt đi đến phòng chứa củi giam giữ nữ tử.
Nơi này có một nữ tử vừa bị giam giữ, có lẽ vẫn chưa kịp động tay.
Chử Trần Âm lấy đoản kiếm ra rồi trực tiếp chém đứt ổ khóa, nàng bước vào trong phòng tháo dây thừng cho cô nương kia.
Nữ tử vừa nghe được tiếng động đã mở to mắt nhìn về phía nàng: "Cô nương, ngươi là?"
Chử Trần Âm cho nàng ấy mấy nén vàng, nghiêm mặt nói: "Cô nương, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện, ngươi mau đi đi!"
Nữ tử ấy nghe xong thì có chút bối rối, thế nhưng khi nghe được có thể rời đi, nàng ấy không hề nghĩ ngợi mà lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Chử Trần Âm cùng Phó Yên Đình chuẩn bị rời khỏi phòng chứa củi.
Nữ tử kia sau khi đi đến phía cánh cửa đã quay đầu lại nhìn Chử Trần Âm, chỉ với một cái liếc mắt nhìn nàng ấy đã nhớ thật rõ dáng vẻ của nàng.
Thủ vệ ở cửa sau đã bị Phó Yến Đình đánh ngất.
Nữ tử ấy một đường rời đi dễ dàng.
Thấy việc này đã xong, Chử Trần Âm mang theo Phó Yến Đình chuẩn bị rời đi.
Phó Yến Đình kéo nàng dừng chân lại, nói: "Khoan đã, còn một nơi nữa."
"Nơi nào?" Chử Trần Âm hỏi.
Phó Yến Đình nhướn mày nhìn về phía gian phòng bên phải phía trước: "Chỗ đó có rất nhiều thuốc được Chu gia tích trữ."
Chu chưởng quầy nóng lòng chạy theo con đường trường sinh bất lão, nếu không có những đan dược này, có lẽ ông ta sẽ còn khó chịu hơn cả việc mất cả gia tài bạc triệu của mình.
Chử Trần Âm không thể không bật ngón tay cái lên ở trong lòng mình.
Phu quân của nàng đúng là hiểu được cái gì gọi là sát nhân tru tâm(1)
(1) Sát nhân tru tâm: đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần,
Sau khi hai người đi vào phòng luyện đan, Chử Trần Âm cũng không dọn đi những loại đồ vật này, nàng sợ có nhiều thủy ngân.
Nàng lấy một cái bồn nước tiểu, đem tất cả thuốc viên đổ vào bên trong, sau đó còn bỏ thêm chút nước bùn vào rồi khuấy đều.
Mấy trăm viên thuốc phút chốc đã biến thành một đống hồ nhão.
Chử Trần Âm đem hồ nhão và bồn nước tiểu đặt ở nơi dễ thấy nhất, sau đó cùng Phó Đình Yến rời khỏi nơi này.
Trước khi đi, Phó Đình Yến còn lấy bút mực ở trong phòng được viết xuống mấy chữ to: "Lão bất tử!"
Chử Trần Âm quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Phó Yến Đình lập tức ôm eo nàng rồi rời khỏi nơi này.