Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195: Đến Mạc Bắc (2)

. Chương 195: Đến Mạc Bắc (2)
Chương 195: Đến Mạc Bắc (2)

Nhưng mà nhìn đi nhìn lại chỉ còn lại có cát vàng, cũng không thấy bóng dáng của đoàn người bọn họ.

Thường huyện lệnh nhìn về hướng bọn họ rời đi,"bộp" một tiếng quỳ xuống đất, sau đó dập mạnh đầu một cái: "Đại ân đại đức của Phó Hầu gia, Thường Vạn Lý ta xin khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ *dũng tuyền tương báo!"

*(Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, không biết hồi báo sẽ tự làm cạn kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân. )

Hai gã sai vặt phía sau ông ta cũng quỳ xuống theo.

Bão cát cuồn cuộn nổi lên, đám sai vặt vội vàng lấy quần áo che chở đầu Thường huyện lệnh, đưa ông ta về trong thành.

Xe ngựa của Chử Trần Âm bởi vì đi đúng lúc nên vừa hay tránh thoát được bão cát lần này, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lần này vì tránh trên đường đụng phải những chuyện như Chu gia, bọn họ đi một mạch, không dừng lại ở các huyện lân cận, chỉ hơi nghỉ ngơi hồi phục rồi tiếp tục lên đường.

Cứ như vậy đi hết nửa tháng đường, cuối cùng cũng tới Mạc Bắc.

Mạc Bắc trước giờ đều là trọng địa quân sự, vì phòng chống người Di tấn công quanh năm mà phải đóng quân ít nhất mười vạn đại quân.

Xưa nay thời tiết nơi này luôn khô hạn, là cả một sa mạc lớn, có điều sâu trong sa mạc có ốc đảo nên cũng có không ít người dân sinh sống.

Chử Trần Âm kéo rèm xe ngựa ra nhìn ra ngoài, tuy rằng nơi này xung quanh toàn là đất cát nhưng bầu trời lại rất xanh, so với mưa đất vàng mà nàng gặp phải ở huyện Mặc Dương lúc trước thì nơi này đã có thể xem như tiên cảnh nơi trần gian.

Người Phó gia cho xe ngựa đi chậm lại, tiếp tục đi về phía trước, đi tới giao lộ quân doanh, lần lượt xuống khỏi xe ngựa.

Đến lúc Phó Hầu gia đi vào trong mới phát hiện ra mười vạn đại quân của mình đã hoàn toàn biến mất.

"Chuyện gì thế này? Binh lính của chúng ta đâu?"Phó Hầu gia kinh ngạc hỏi.

Chẳng qua Phó Yến Đình cũng không quá bất ngờ: "Cha, hôm nay khắp Đại Dung quốc đều đang náo loạn vì thiên tai, những binh lính này cũng có cha có mẹ, có con trai con gái, hiện tại lại không có ai kiểm soát, có lẽ rất nhiều người đều đã về nhà tìm người thân."

Phó Hầu gia thở dài một hơi: "Đúng vậy, con nói đúng..."

Ông ấy thẫn thờ ngồi xuống đất.

Đúng lúc này, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng gọi:

"Hầu gia! Tướng quân!"

"Hầu gia!"

Chử Trần Âm và Phó Hầu Gia bọn họ nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đám binh lính mặc áo giáp chạy về phía bọn họ.

"Hầu gia!"

Đám binh lính kia cưỡi ngựa phóng đến, sau đó từng người một lần lượt nhảy xuống từ trên ngựa, vừa quỳ vừa bò đi tới trước mặt Phó Hầu gia và Phó Yến Đình rồi cùng nhau quỳ xuống.

Tuy tất cả bọn họ đều mặc áo giáp nhưng sắc mặt lại tái nhợt, môi khô nứt nẻ, đầu tóc rối bù, trông cực kỳ chật vật: "Hầu gia, tướng quân, cuối cùng thì các ngài cũng đã trở lại!"

Phó Hầu gia lập tức tiến lên đỡ binh sĩ cầm đầu dậy: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Binh lính của chúng ta đâu?"

Người này họ Tào, là lão phó tướng quân bên cạnh ông ấy trước kia: "Hầu gia, khắp Đại Dung quốc giờ đã loạn lạc, các tướng sĩ nhớ người thân, lần lượt trộm lương thảo rời khỏi quân doanh. Bây giờ ngoài ta ra cũng chỉ còn lại mấy đứa nhỏ không cha không mẹ này."

Bình Luận (0)
Comment