Dứt lời, hắn ta chỉ về phía những binh sĩ ở phía sau.
Chử Trần Âm ngước mắt lên, tổng cộng cũng chỉ khoảng chừng hai mươi người.
Tất cả đều là tiểu tử mới mười mấy hai mươi tuổi, cũng chỉ có phó tướng quân Tào khá lớn tuổi.
Chỉ nghe thấy phó tướng quân tào tiếp tục nói: "Hầu gia, đá lửa rơi xuống đô thành, các tướng sĩ đều cho rằng ngài và tướng quân đã mất mạng trong biển lửa, lòng quân bất ổn, chúng ta muốn khuyên cũng không khuyên nổi."
Nói xong, hắn ta lại vốc một nắm cát trên mặt đất lên, giọng hơi run rẩy, tâm trạng kích động nói: "Cát Mạc Bắc càng ngày càng nhiều, trước kia cứ đi mười dặm là có thể có một ốc đảo, hiện giờ chúng ta đi hai ngày hai đêm cũng không tìm được một giọt nước."
Dứt lời, Phó Hầu gia lại hỏi: "Người Di đâu? Bọn họ đi rồi thì chuyện người Di này phải làm sao bây giờ!"
Phó tướng quân Tào nhìn về phía xa xăm: "Hầu gia, hiện giờ người Di cũng đang tự lo không xuể, mưa đất vàng ở chỗ bọn họ còn nghiêm trọng hơn chúng ta."
Phó Hầu gia thở dài.
Phó Yến Đình lấy hai túi nước trong xe ngựa ra đưa cho bọn họ: "Uống ngụm nước trước đi."
Phó tướng quân Tào thấy túi nước trong tay hắn thì không kiềm được kích động, đôi mắt sáng bừng lên như ánh sao, chậm chạp không cử động.
Phó Yến Đình quơ quơ túi nước tiếp tục nói: "Uống đi."
Phó tướng quân Tào vội vàng nhận lấy túi nước rồi kích động đưa cho những binh sĩ khác ở phía sau.
"Nước! Cuối cùng cũng có nước!"
"Nước!"
Bọn họ ai nấy đều mừng rỡ như điên, dùng tay vốc nước trong túi, cẩn thận từng li từng tí mà uống vào.
Nếu những người này lại chịu khát thêm hai ba ngày thì có lẽ đã mất mạng.
Chử Trần Âm cảm thấy may mắn, may mắn mà bọn họ tới kịp lúc.
Nàng nhìn về phía lều trại bị cát đất ăn mòn, hơi ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, hiện tại nhất định phải tìm một chỗ có thể cư trú được.
Lúc này, Phó Yến Đình đột nhiên hỏi phó tướng quân Tào: "Phó tướng quân Hà đâu?"
Trước đây Phó tướng quân Hà là lão nhân bên cạnh Phó Yến Đình, là chỉ huy dẫn binh đánh giặc giỏi nhưng vẫn khăng khăng không phục tùng.
Phó Yến Đình vừa nhìn lướt qua một vòng cũng không thấy bóng dáng của hắn ta.
Theo hắn được biết, phó tướng Hà này ở Đại Dung quốc cũng không có thân thích gì.
Phó tướng quân Tào đang cầm túi nước khựng lại một chút, không trả lời Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình phát hiện có gì không đúng, đi lên phía trước một bước, tiếp tục hỏi: "Bây giờ hắn ta đang ở đâu?"
Phó tướng quân Tào siết chặt túi nước trong tay, thở dài một hơi nói: "Tướng quân, ngài nghe đừng nóng giận."
Phó Yến Đình đáp: "Ừ, ta sẽ không tức giận."
Phó tướng quân Tào bất chấp tất cả, nghiến răng chỉ tay về phía tây nam Mạc Bắc: "Nửa tháng trước hắn ta dẫn một đám binh lính cướp đi một nửa số lương thảo của quân doanh chúng ta rồi trốn vào thành Tử An."
"Một nửa số lương thảo!" Phó Hầu gia kinh ngạc thốt ra.
Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng phía sau Chử Trần Âm cũng bày ra vẻ mặt kinh hãi: "Một nửa số lương thảo, lòng dạ của hắn ta cũng quá đen tối, khó trách các tướng sĩ sẽ rời đi, ở lại chỗ này sẽ không sống nổi mà chết đói!"
"Không ngờ lại nuôi một tên phản bội như vậy!" Phó Hầu gia tức giận đến mức siết chặt nắm tay kêu răng rắc.
Gương mặt phó tướng quân Tào cũng tràn đầy hận thù: "Đúng vậy, hắn ta cướp đi lương thảo còn chưa đủ, chiếm đất xưng vương ở thành Tử An rồi đuổi tận giết tuyệt chúng ta!"
Hắn ta vừa dứt lời, phía sau những binh lính kia đồng loạt cất tiếng: "Hầu gia, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đều bị hắn ta giết chết!"
Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Phó Yến Đình cũng xuất hiện vẻ giận dữ.
Chử Trần Âm đi tới bên cạnh hắn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thiên tai có thể thử được lòng người, vừa hay giúp chàng thử ra kẻ phản bội."
Phó Yến Đình nhẹ giọng trả lời: "Ta hiểu."