Phó Giang Hoằng đang ăn thịt nướng, đôi má phồng tròn lên vì thịt nướng đầy ắp trong miệng, nói: "Tẩu tẩu, đôi găng tay được làm từ sợi chỉ bạc này là bảo bối của đại ca ta đó, ngày thường bọn ta đều không được phép chạm vào nó."
Chử Trần Âm vừa nghe xong, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn Phó Yến Đình. Cái tên gia hỏa này, ngày thường hắn không cho bất kỳ người nào khác chạm vào thứ này, thế mà lúc này lại lấy nó ra cho nàng nướng thịt. Trong lòng nàng cũng cảm thấy có hơi xúc động, dường như mùi hương của thịt nướng bay ra ngoài lại càng thơm hơn.
Phó tướng quân Tào và những người binh lính tập trung xung quanh, quây quần bên nhau cùng nướng thịt. Mọi người cười cười nói nói khi ăn món thịt nướng thơm ngon ngào ngạt, khiến cho bọn trinh sát ở cách đó không xa thèm thuồng.
Có một tên không thể chịu đựng được nữa, đưa tay đấm vào lồng ngực, nói một cách ân hận, tiếc nuối: "Ngươi nhìn xem kìa, tại sao chúng ta lại đi theo Hà Phó tướng quân cơ chứ? Chúng ta chỉ cần ở yên đây chờ đợi Hầu gia và Tướng quân trở về! Nếu như chúng ta ngoan ngoãn mà ở yên đây chờ đợi thì bây giờ chúng ta mới là người được ăn thịt cơ!"
Món thịt nướng trong doanh trại quân đội càng ngày càng thơm ngon. Chử Trần Âm ăn liên tục hơn một chục xiên thịt nướng. Sau đó, Phó Yến Đình cũng nếm thử một xiên, hắn ngồi xổm ở một bên, lặng lẽ mà giúp đỡ Chử Trần Âm nướng thịt. Hắn học hỏi rất nhanh, từ việc quét gia vị đến việc khống chế sức lửa để nướng thịt đều có thể làm thành thạo tất cả mọi thứ.
Bởi vì nếu chỉ ăn thịt nướng thôi thì có hơi khô, cho nên nương của Thanh Nhi cũng nấu một ít canh rau xanh kết hợp với trứng đánh. Một ngụm canh rồi tới một miếng thịt, rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều đã ăn uống no nê.
Phó tướng quân Tào ôm bụng cười, nói: "Ta thật không ngờ được rằng đời này của ta còn có thể được ăn thịt, nếu như không có Hầu gia, thì có lẽ bây giờ bọn ta đều đã chết đói ở cồn cát hết rồi"
"Đúng vậy, nếu như không có Hầu gia, bọn ta đã chết đói từ lâu rồi." Những người binh lính khác cũng làm theo, trong miệng vẫn còn đang nhai thịt, ăn uống một cách cực kỳ hài lòng.
Bọn trinh sát ở đằng xa kia thật sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ ấy, tiến về phía trước một cách lén lút, chỉ vì để ngửi được mùi thơm của xiên thịt nướng.
Chử Trần Âm đưa mắt liếc nhìn bọn chúng một cái, rồi nàng ném xiên thịt nướng ăn dở hơn phân nửa trong tay về phía chúng. Xiên thịt nướng bóng loáng, thơm phức nằm cách bọn chúng khoảng nửa mét. Bọn trinh sát nhìn chằm chằm vào xiên thịt nướng, nước miếng không ngừng chảy ra ngoài.
"Đại ca, miếng thịt nướng này trông có vẻ thơm béo quá."
"Lớp mỡ thơm ngon quá đi, đã nửa tháng rồi chúng ta không được nhìn thấy miếng thịt như thế này."
"Hay là, chúng ta đi nhặt nó về đây nhé."
"Các ngươi cứ đi đi, ta sẽ đợi ở đây."
"Không được, huynh cũng phải đi, nếu như bọn ta bị phát hiện thì phải sao đây?"
"Cũng đúng, hay là chúng ta ở lại đây đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi họ đi vào trong lều trại, thì chúng ta mới đi qua đó."
Trong khi bọn chúng đang tranh cãi với nhau về việc liệu chúng có nên đi nhặt xiên thịt nướng kia lên hay không, thì một tên trinh sát thấp bé đột nhiên lao về trước từ phía sau bọn chúng, cứ thế mà không màng quan tâm đến việc bị Phó gia phát hiện, hắn ta liều mạng mà nhặt lấy xiên thịt nướng và bắt đầu gặm nhấm nó.
Những tên trinh sát khác đều bị sốc, từng tên từng tên lần lượt lao về phía trước.
"Thịt! Cho ta thịt!"
"Tên tiểu tử nhà ngươi muốn ăn một mình à! Mau buông ra!"
"Các ngươi đều buông ra hết, ta là đại ca, ta ăn trước!"
Những tên này cứ thế mà nảy sinh tranh giành, cướp đoạt lẫn nhau như điên, và cuối cùng bọn chúng cứ thế mà đánh nhau rồi dần hợp lại thành một nhóm người lăn đến trước mặt Phó gia.