Phó tướng quân Tào đột nhiên đứng bật dậy, những người binh lính ở phía sau cũng lập tức bao vây quanh bọn chúng: "Được ha, các ngươi thế mà vẫn còn dám quay lại lần nữa!"
Những tên trinh sát lần lượt dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Phó tướng quân Tào, rồi sau đó lại đưa mắt nhìn Phó Hầu gia đang đeo trên mặt vẻ hung dữ, nguy hiểm và Phó Yến Đình đang cúi đầu uống nước canh một cách từ từ, chậm rãi.
Thậm chí bọn chúng chẳng còn bận tâm đến việc tranh giành xiên thịt nướng nữa, từng tên từng tên một cứ thế mà lần lượt quỳ rạp xuống trước mặt Phó Hầu gia và Phó Yến Đình: "Hầu gia, Tướng quân, chúng thần sai rồi, chúng thần không nên phản bội và đào tẩu cùng với Hà Phó tướng quân, nhưng mà chúng thần cũng không còn cách nào khác nữa, suốt mấy tháng nay toàn bộ Mạc Bắc không có lấy một giọt nước nào, chỉ có đi theo Hà Phó tướng quân thì mới có cơm ăn, chúng thần cũng không hề muốn phản bội các vị, chẳng qua là chúng thần chỉ muốn sống mà thôi."
Phó Yến Đình vốn vẫn luôn im lặng chợt đứng dậy một cách chậm rãi, trong tay hắn cầm theo một cây gậy sắt với đầu nhọn cháy đỏ rực: "Ngươi nói ngươi có thể vì để sống sót mà làm bất cứ việc gì sao?"
Bọn trinh sát khẽ gật đầu: "Đúng vậy, thưa Tướng quân."
Phó Yến Đình chĩa cây gậy sắt nóng đỏ kia vào mắt của bọn chúng và nói: "Nếu như ta đặt cái thứ này lên mắt của các ngươi, thì ngươi nghĩ thử xem chuyện gì sẽ xảy ra?"
Toàn thân của bọn trinh sát không ngừng run lên vì sợ hãi, nhanh chóng quỳ lạy, dập đầu, nói: "Tướng quân, chỉ cần ngài tha cho chúng thần, chúng thần bằng lòng làm bất kỳ điều gì!"
Khóe miệng của Phó Yến Đình khẽ nhếch lên, cười nói: "Ta muốn để các ngươi đi theo Hà Phó tướng quân để các ngươi làm trinh thám cho bọn ta."
Những tên trinh sát kia lần lượt từng người đều rơi vào im lặng, trên mặt chúng lộ rõ vẻ hoang mang và do dự.
Phó Yến Đình đưa cây gậy sắt nóng đỏ trong tay lại gần sát mắt của bọn chúng,"Xem ra, có vẻ các ngươi vẫn không sợ chết."
Con ngươi của bọn trinh sát mở trừng to, vào đúng lúc này tóc của một tên vô tình mà rơi xuống cây gậy sắt nóng đỏ kia, phát ra âm thanh xèo xèo.
Âm thanh đó khiến cho một số tên trong số bọn chúng giật mình sợ hãi và lớn tiếng hét lên,"Tướng quân! Chúng thần đi! Chúng thần đi! Xin ngài làm ơn hãy tha mạng cho chúng thần!"
Phó Yến Đình lập tức thu cây gậy sắt ở trong tay lại.
Chử Trần Âm bưng một đĩa đầy xiên thịt nướng mà đi tới, đặt trước mặt bọn chúng một cách chậm rãi: "Các ngươi chắc cũng đều đã đói bụng hết rồi, lại đây ăn đi."
Những tên trinh sát kia dần chuyển từ sợ hãi sang ngạc nhiên mừng rỡ, chúng cầm lấy xiên thịt nướng kia và bắt đầu ăn.
Sau khi bọn chúng ăn xong, Chử Trần Âm lại lấy ra mấy viên thuốc nhỏ và đưa cho bọn chúng: "Nào lại đây uống một ít viên thuốc này, nó sẽ giúp cho các ngươi dễ tiêu hóa hơn đó."
Những tên trinh sát kia không hề suy nghĩ, từng tên một cứ thế mà cầm lấy một viên nhỏ và nuốt xuống. Những viên thuốc nhỏ vô cùng đắng, chúng nheo mắt lại và nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Cái này là cái thứ gì vậy?"
"Đắng quá đi à!"
Chử Trần Âm vỗ tay và nói: "Đắng? Đương nhiên là phải đắng rồi, loại thuốc này tên là Đoạn trường thảo*, nếu như trong vòng bảy ngày các ngươi không uống thuốc giải độc, thì ruột trong bụng của các ngươi sẽ dần biến thành một vũng máu."
*断肠草 /Duàncháng cǎo/: Đoạn trường thảo, hay còn được gọi là cây rút ruột, co ngón, hồ mạn trường, hồ mạn đắng, hoàng đằng, . . Nó là một loài thực vật có hoa, được phân loại trong họ Hoàng đằng (Gelsemiaceae), ở Việt Nam mình thường gọi là cây lá ngón.
Đoạn trường thảo là do nàng bịa ra, những viên thuốc vừa rồi chẳng qua chỉ là những viên thuốc chống viêm có vị đắng, mùi vị khá nồng.