Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207: Nghe Ngóng, Dò La Tin Tức (2)

. Chương 207: Nghe Ngóng, Dò La Tin Tức (2)
Chương 207: Nghe Ngóng, Dò La Tin Tức (2)

Chử Trần Âm ngẩng đầu lên nhìn về phía thành Tử An, trước khi trận chiến này nổ ra, trước tiên hết họ phải tích trữ lương thực đã.

Nửa giờ sau, những tên trinh sát kia đã quay trở lại thành Tử An.

Hà Phó tướng quân hỏi bọn chúng: "Làm sao thế? Hầu gia và Tướng quân ở bên đó mang theo bao nhiêu binh lính?"

Những tên trinh thám cúi thấp đầu và nói: "Chúng thần nhìn thấy có khoảng năm đến sau nghìn binh sĩ."

"Năm sáu nghìn binh sĩ?" Hà Phó tướng quân kinh ngạc không thôi, cảm thán.

Những tên trinh thám kia trả lời lại: "Đúng vậy ạ, đoán chừng có một số trong số chúng được đưa từ Đô Thành về, Hà Phó tướng quân, hay là chúng ta trực tiếp đầu hàng họ đi, sau đó đón tiếp Hầu gia và Tướng quân vào trong thành!"

Hà Phó tướng quân xua tay, gạt đi: "Không được, thật không dễ dàng gì ta mới chờ đợi để có được cơ hội lần này, nghe nói toàn bộ Đô Thành đã biến thành một đống hoang tàn, đổ nát, nếu như bây giờ chúng ta có thể tập hợp binh lực, đợi đến sau khi thiên tai qua đi thì sẽ trực tiếp tấn công vào Đô Thành, khi ấy ta sẽ có thể trở thành một vị vua mới." Khi nói chuyện, trong ánh mắt của hắn ta tràn đầy vẻ vui mừng, hớn hở, như thể hiện tại hắn ta đang khoác lên trên người mình chiếc long bào và thật sự trở thành Hoàng đế không bằng.

Những tên trinh thám đều cụp mắt xuống, không dám trả lời.

Hà Phó tướng quân lại hỏi lần nữa: "Vậy hiện tại trong tay của bọn chúng có lương thảo hay không?"

Đầu óc của những tên trinh sát quay cuồng, đáp: "Thoạt nhìn qua thì có vẻ như lương thực cũng chẳng còn lại mấy."

Hà Phó tướng quân vui mừng khôn xiết: "Không có lương thực cũng thật tốt quá, nếu như không có thức ăn, lương thảo thì bọn chúng sẽ không thể chống đỡ được thêm mấy ngày nữa! Để ta xem thử bọn chúng có thể cướp lại thành trì này như thế nào!"

Những tên trinh sát đều cúi thấp đầu, càng lúc lại càng cúi thấp hơn, không hề nói thêm gì nữa.

Hà Phó tướng quân xua tay, bảo bọn chúng lui xuống, chỉ vừa mới nghe bọn chúng nói Phó gia không có lương thực, trong lòng hắn ta đã vui mừng, phấn chấn, vừa vui vẻ thì hắn ta lại muốn nhìn thấy lương thảo của bản thân mình.

Sau khi bọn trinh thám rời đi, hắn ta lén lút đi vào trong phòng của mình, sau đó mở một cơ quan nhỏ ra, một cánh cửa bí mật xuất hiện, đằng sau cánh cửa bí mật ấy chính là lương thảo. Lương thảo cũng chẳng còn lại bao nhiêu, có lẽ chỉ còn sót lại khoảng mười bao gạo và cám lúa mì, còn có một ít cỏ khô cho ngựa ăn, phần thịt đã được dự trữ trước đó cũng chỉ còn sót lại một ít da heo. Cho dù bây giờ chỉ còn sót lại một chút ít lương thực thế này, nhưng Hà Phó tướng quân vẫn ngày đêm trông coi.

Vào lúc này, tên trinh thám vốn đã rời đi, lại đang âm thầm, lén lút mà thò đầu ra ngoài từ bên dưới chiếc lều ngủ, hắn ta có thể nhìn thấy toàn cảnh chiếc cơ quan nhỏ và cánh cửa bí mật.

Sau khi Hà Phó tướng quân đi ra ngoài từ trong căn phòng bí mật, đóng cánh cửa bí mật lại, nằm trên giường mà cười nói: "Phó Yến Đình à Phó Yến Đình, trước kia ngươi vẫn luôn khua tay múa chân, chỉ tay năm ngón với ta, bây giờ ta muốn ngươi quỳ xuống và lớn tiếng cầu xin tha thứ, xin ta rũ lòng thương xót!"

Hắn ta vừa nói, vừa nhướng đôi lông mày, nói tiếp: "Ta nghe nói ngươi vừa mới cưới về một tiểu tức phụ xinh đẹp ở Đô Thành, vừa đúng lúc ngươi có thế mang nàng ấy đến đây để ta nếm thử xem, ha ha ha ha!" Lời nói của hắn ta vô cùng tục tĩu, đến mức tên trinh thám nghe thấy thì thiếu chút nữa đã nôn mửa ra ngoài.

Đợi đến sau khi Hà Phó tướng quân đã ngủ say, tên trinh thám mới lẻn ra ngoài một cách lén lút, sau đó hắn ta lấy giấy bút ra và viết một bức mật thư, rồi lại bí mật mà gửi nó cho Phó Yến Đình vào ban đêm.

Bình Luận (0)
Comment