Đôi mắt Chử Trần Âm hơi trầm xuống, hỏi: "Mọi người ở đây đi đâu hết rồi?"
Phó Yến Đình nhìn phía trước, chậm rãi nói: "Ta thấy ở trong kho chứa củi hậu viện có rất nhiều xương cốt."
Chử Trần Âm nâng mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc,"Nhưng bọn họ có lương thảo."
Phó Yến Đình nắm chặt tay nàng,"Nhưng bọn họ không có thịt."
Chử Trần Âm hạ mắt, quay đầu nhìn về phía Phó tướng quân Hà phía sau,"Vậy bọn họ có chết cũng chẳng hết tội."
Phó Yến Đình kéo tay nàng nhảy qua một con hẻm nhỏ.
Chử Trần Âm dáng người nhẹ nhàng đáp đúng xuống bên cạnh ngói.
Phó Yến Đình đưa tay ôm eo nàng, tăng nhanh tốc độ khinh công.
Đợi đến khi Phó tướng quân Hà dập tắt lửa, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đã rời khỏi thành Tử An.
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, các binh sĩ mặt xám mày tro.
"Tướng quân, kho củi và bếp lò ở hậu viện đều không còn nữa."
Phó tướng quân Hà ngồi phịch xuống đất, chán nản nói: "Không sao, chúng ta còn có lương thảo!"
Sắc mặt của các binh sĩ đã tốt hơn rất nhiều.
"Đúng, chúng ta còn có lương thảo!"
Lúc này, Phó tướng quân Hà đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng, hắn trừng to mắt.
"Không ổn rồi!"
Hắn gần như nhảy dựng lên, chạy về phòng mình như bay, khi nhìn thấy cánh cửa bí mật đã có ai đó mở ra, tim hắn ta như lỡ nhịp.
Các binh sĩ theo sát phía sau,"Tướng quân, ngài làm sao vậy?"
Phó tướng quân Hà giảm tốc độ, chậm rãi đi vào trong, khi nhìn thấy căn phòng bí mật trống rỗng, trong mắt hắn tràn đầy tức giận, tay đấm mạnh vào cánh cửa đá bên cạnh: "Là tên Phó Yến Đình! Nhất định là Phó Yến Đình, chỉ có hắn ta mới có thể đến đây."
Hắn xoay người cầm đại đao, chuẩn bị đuổi theo,"Nhanh, nhanh chóng chạy tới cửa thành, không chừng bọn họ chưa đi xa được!"
"Vâng... vâng! tướng quân!" Các binh sĩ lần lượt trả lời, mọi người nghe Phó tướng quân Hà nói đều không hiểu chuyện gì xảy ra, có mấy người nghi ngờ nhìn vào cánh cửa bí mật kia.
Có một người tinh mắt vừa vặn phát hiện bên trong có một cái túi màu xám.
"Tướng quân, đây là thứ gì vậy?" Tên lính kia không chút nghĩ ngợi bước nhanh lên.
Phó tướng quân Hà vội vàng quay đầu lại gọi người kia lại,"Ngươi đừng nhúc nhích!"
Nhưng mà những lời này của hắn ta đã chậm rồi, tên lính kia đã mở túi ra.
Chỉ thấy trong túi trào ra một đám bọ cạp độc.
Những con bọ cạp độc này là do Chử Trần Âm tìm được trong sa mạc, nàng nuôi bọ cạp ở trong không gian, đút một chút linh tuyền thủy, chỉ trong một đêm chúng đã lớn nhanh như vậy.
Rất nhiều bọ cạp độc bò về phía họ.
Mọi người đều sửng sốt, nhảy dựng lên rồi nói: "A, thưa tướng quân, là bọ cạp! Bọ cạp độc!"
Phó tướng quân Hà cầm kiếm trong tay, xua con bọ cạp độc trước mặt đi.
Mặc dù hắn phản ứng rất nhanh, nhưng có quá nhiều bọ cạp độc, hai con còn rơi đến trước mặt hắn ta.
Đám binh lính sợ hãi núp sau lưng hắn.
Phó tướng quân Hà tức giận đến tái mặt,"Toàn là lũ vô dụng!"
Lúc này, ở phía sau, có người yếu ớt nói: "Nếu ta có ích, thì sẽ không cùng ngươi tạo phản rồi."
Phó tướng quân Hà cau mày, quay đầu lại mắng: "Là ai?!"
Đám binh lính cúi đầu, không trả lời.
Phó tướng quân Hà nắm chặt thanh đao lớn, muốn chém giết bọn họ.
Không ngờ đúng lúc này, một con bọ cạp độc nhảy lên, đậu thẳng vào tay đang cầm đao của hắn ta.
Cái đuôi bọ cạp nhọn đâm vào mu bàn tay hắn.
"A!" Phó tướng quân Hà kêu lên đau đớn, vội vàng phủi văng con bọ cạp độc trên mu bàn tay xuống đất.
"Tướng quân, tay ngài có sao không?" Binh lính xúm lại, đỡ Phó tướng quân Hà rồi cùng nhau chạy ra ngoài.
Sau khi mọi người ra ngoài, họ đóng cửa lại tạm thời ngăn bọ cạp độc bên trong không thể thoát ra.
Phó tướng quân Hà ôm bàn tay sưng tấy xanh đỏ của mình ngã xuống đất,"Có độc!"
"Tướng quân, chúng ta phải làm sao đây? Trong thành của chúng ta hiện tại vẫn chưa có đại phu."