Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211: Bị Bọ Cạp Độc Cắn Rồi

. Chương 211: Bị Bọ Cạp Độc Cắn Rồi
Chương 211: Bị Bọ Cạp Độc Cắn Rồi

Thực ra, cách đây mấy tháng trong thành có một vị đại phu, nhưng cả nhà của đại phu đều đã bị Phó tướng quân Hà bắt giữ. Trong cơn tức giận, ông ta đã cùng người nhà đồng quy vu tận.

Bởi vì bây giờ không có đại phu, chất độc trong tay hắn ta dù có muốn cũng không thể chữa khỏi.

Nếu trì hoãn thêm vài canh giờ nữa, chất độc lan đến tim, hắn ta sẽ phải chết.

"Làm gì bây giờ, Tướng quân!"

Những tên lính bắt đầu gào thét than khóc.

"Đúng rồi, Tướng quân, nếu ngài mất đi thì bọn ta biết phải làm sao? Tướng quân!"

Có hai người còn nằm gục trước mặt Phó tướng quân Hà khóc lóc thảm thiết, họ khóc như thể cha nương ruột của mình chết vậy,"Tướng quân, ngài không thể chết, chúng ta không thể sống thiếu ngài!"

Nghe tiếng khóc của họ, Phó tướng quân Hà cảm thấy rằng nếu hắn ta không chết sẽ không xứng đáng với "tình sâu nghĩa nặng" của họ.

Tất nhiên rồi, mất đi bát cơm mà, ai chẳng khóc như thế?

Họ vẫn mong được theo chân Phó tướng quân Hà ăn uống no nê.

Có người lính thậm chí còn buột miệng nói: "Tướng quân, ngài đừng đi vội, đợi lấy lại lương thảo rồi hẵng chết!"

Hắn nghe thấy vậy, suýt nữa phun ra một ngụm máu độc.

Hắn đạp một tên lính, nói: "Cút đi, lũ vô tâm!"

"Tướng quân!" Những người lính nằm trên mặt đất,"Chúng ta có cần đuổi theo nữa không?!

Phó tướng quân Hà thật muốn chặt đám bọn họ ra làm đôi.

Hắn nghiến răng, dứt khoát giơ thanh đao lớn lên, chặt đứt bàn tay nhiễm độc của mình.

Một tiếng bụp.

Bàn tay màu đỏ tím rơi xuống đất.

Phó tướng quân Hà chịu đựng đau đớn, xé một mảnh vải trên y phục, quấn tay lại rồi lấy ra một viên thuốc cầm máu trong quân doanh đã chuẩn bị sẵn rồi uống

"Đuổi theo! Tiếp tục đuổi theo!"

Mấy binh linh vốn dĩ vẫn còn chăm chú vào vết thương của hắn ta, nghe xong câu này lập tức vực dậy tinh thần, đỡ lấy hắn ta cùng nhau hướng về cửa thành mà đuổi theo.

Bọn chúng rời khỏi phủ đệ, phái người đi gọi các binh lính khác đóng quân ở các nơi trong thành, cả đoàn người ào ạt đuổi về hướng bên ngoài thành,

Tuy nhiên, cả hàng người đuổi theo hồi lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phó Yến Đình đâu,

Trông thấy cũng đã sắp đến quân doanh của mấy người Phó Yến Đình.

Phó tướng quân Hà muốn một hơi tiến lên,"Đi! Xông lên cho ta!"

Nhưng, hắn chưa nói dứt câu, lại ngã xuống do mất máu quá nhiều.

Đám binh lính vốn dĩ ý chí chiến đấu sục sôi nay lại như quả banh da bị xì hơi.

"Giờ phải làm sao đây? Đi hay không đi?"

"Đi cái gì mà đi, ta nghe nói Phó Hầu gia bên đó có năm nghìn binh, chúng ta chỉ có ba nghìn tên yếu ớt, giờ đi cũng chỉ là tìm chết."

"Đúng, không đi, có đi cũng phải để Hà tướng quân dẫn đầu trận,"

"Nhưng bây giờ ngài ấy ngất rồi? Có khi nào tắt thở không?"

Có người đến nghe thử hơi thở của phó tướng quân Hà "Chưa chết, còn tốt chán, đi về!"

"Đúng, đi đi, đi! Đi về!"

Cả đoàn người mở đường về phủ.

Một cơn gió xào xạc thổi qua trong đêm, phó tướng quân Hà nhắm nghiền mắt được bọn chúng cẩu thả khiêng lên, miệng méo xệch, chân run run,

Trong đêm, bọn chúng vừa đi theo đường về, vừa nói chuyện phiếm.

"Hà tướng quân mất đi một cánh tay, ngày sau mà có bình phục lại được, chắc là cũng không đánh lại được Phó tướng quân."

"Ngài ấy mà đánh lại được Phó tướng quân, ta đem đầu cho ngươi nuốt xuống."

"Vậy chúng ta có nên đầu quân lại cho Phó tướng quân không?"

"Ngu đần, tên phản đồ nhà ngươi, đi đầu quân cho Phó Hầu gia, người ta không đem ngươi đi đánh chết là tốt lắm rồi."

"Vậy phải làm sao đây? Nếu như Phó tướng quân dẫn năm nghìn người đánh qua đây, vậy chúng ta chết chắc."

"Không được, chuyện này sao có thể xảy ra được, hạng người thấp kém như chúng ta, làm gì cũng phải suy nghĩ cho cái mạng nhỏ này."

Mấy người này đang bàn nhau xem ngày sau nên làm thế nào.

Có binh sĩ trung thành một chút, nghiêm mặt cắt lời bọn chúng,"Các ngươi lại muốn làm phản đồ?"

Bình Luận (0)
Comment