Ở triều đại đang dần biến mất này, bọn họ đã mở ra một cuộc sống mới. Bất kể sau đó có xảy ra chuyện gì, nàng sẽ bảo vệ thật tốt mọi thứ ở đây.
Đúng lúc này, một cái đầu đột nhiên ló ra khỏi lùm cây giống mạ. Chử Trần Âm nhìn kỹ hơn, hoá ra là Liễu đại gia.
Liễu đại gia đi chân trần trên đồng ruộng, bứt một nhúm cỏ khô héo không dùng được ra. Ông ấy ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy đám người Chử Trần Âm, liền nhanh chóng bò ra khỏi đồng ruộng,"Đại Tướng quân! Cô nương!"
Chử Trần Âm không ngờ ông ấy lại ở đây,"Liễu đại gia..."
Nàng còn chưa dứt lời, đã thấy Liễu đại gia lau bùn đất ở trên mặt, khóc lớn: "Cô nương, đây là đồng ruộng đó, giống mạ ở đây phát triển tốt quá! Lâu rồi ta chưa thấy cây giống mọc tốt như vậy!"
Chử Trần Âm lấy khăn tay ra đưa cho ông ấy: "Tối qua ta và Yến Đình vô tình phát hiện ra cánh đồng này, lúc vừa nhìn thấy chúng ta cũng rất ngạc nhiên. Chúng ta nghĩ rằng có thể ở đây vốn dĩ đã có nước đọng rồi, thêm nữa, trước đây cũng có nước tuôn từ ao ra, nên những cây giống trong ruộng này mới sống được."
Liễu đại gia làm nông từ lâu lắm rồi, ông ấy đã đi xem qua, con mương kia vừa được đào, trong lòng ông ấy cực kỳ tò mò về đồng ruộng này. Lời nói của Chử Trần Âm chỉ có thể lừa gạt một đứa con nít lên ba mà thôi. Liễu đại gia cũng không vạch trần, ông ấy nghĩ, cô nương trước mặt là thần tiên hạ phàm, dù cho có xảy ra chuyện gì kỳ lạ đi chăng nữa cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Ông ấy lau nước mắt trên mặt, gật đầu nói: "Cô nương, Đại Tướng quân, sau này để ta quản lý những mảnh ruộng này đi, vừa khéo trước đây ta đã từng làm nông."
Chử Trần Âm nghe lời ông ấy nói, như thế vừa hay, nàng bèn cười đáp: "Được, nhưng Liễu đại gia à, sức khỏe của ông không được tốt, ông đừng làm việc quá sức, ta và Yến Đình sẽ thường ra cánh đồng xem."
"Cô nương, cô đến ruộng?" Trên mặt Liễu đại gia lộ ra vẻ kinh ngạc
Trong suy nghĩ của ông ấy, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đều là người có địa vị hiển hách, đều xuất thân từ gia đình giàu có, làm sao có thể theo dân làng của mình ra đồng làm ruộng.
Từ trong ánh mắt kinh ngạc của ông ấy, Chử Trần Âm đoán được ông ấy đang nghĩ gì, chậm rãi nói: "Đại gia, bây giờ có ngụm nước để uống, miếng cơm để ăn là tốt lắm rồi. Làm ruộng không có gì phải xấu hổ, đều là làm để duy trì sự sống. Sao phải phân biệt ai làm được, ai không làm được, chúng ta như nhau cả mà." Liễu đại gia bị quan liêu và những nhà quyền quý ức hiếp đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe được những lời như vậy, cảm động đến không kiềm được nước mắt.
Phó Yến Đình nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn Chử Trần Âm, trong lòng cũng hơi chấn động.
Chử Trần Âm ở lại một lúc, kiểm tra mương nước và cây giống. May mắn thay, tất cả những con côn trùng trước đó đều đã chết hết, mấy cây giống này mới có thể phát triển tốt như thế.
Nàng nhân lúc Liễu đại gia không để ý liền tưới một ít nước linh tuyền vào. Sau khi tưới nước xong, nàng và Phó Yến Đình mới rời đi.
Hai người đi trên đường, Phó Yến Đình dùng khăn lau tay, hỏi: "Những lời vừa rồi là ai dạy nàng nói?"
Chử Trần Âm nghi hoặc hỏi: "Lời gì?"
Phó Yến Đình vừa giúp nàng lau tay, vừa tiếp tục nói: "Chính là những lời nàng nói với Liễu đại gia."
Chử Trần Âm lập tức hiểu ra,"Không ai dạy ta cả, ở chỗ của bọn ta rất chú trọng việc bình đẳng giữa người với người, không có phân biệt cao thấp sang hèn."
Đây là lần đầu tiên Phó Yến Đình được tiếp xúc với tư tưởng này, hắn thấy rất thú vị.
Chử Trần Âm cũng không ngần ngại truyền đạt những tư tưởng hiện đại cho hắn. Cứ như thế, nàng luyên thuyên suốt cả đoạn đường.