Bà ấy vừa cười vừa nói: "Yến Đình và Trần Âm vẫn còn trẻ, chuyện này không phải vội."
Nương của Thanh Nhi lập tức hiểu ra: "Phu nhân thật tốt, nếu là những bà bà khác, có lẽ phải nhắc đi nhắc lại chuyện này rồi."
Phu nhân cầm kim xuyên qua quần áo trên tay: "Ta không chỉ là trượng mẫu mà còn là nương của hai đứa mà."
Nương của Thanh Nhi nghe thấy vậy thì ngẩn người ra: "Nếu Thanh Nhi nhà tôi tìm được một người như phu nhân thì tốt biết mấy."
Phó phu nhân lúc này lại hăng hái lên: "Yên tâm đi, Thanh Nhi ngoan như vậy, nhất định sẽ tìm được người tốt."
Nói xong, bà ấy hạ giọng: "Ta thì thấy phó tướng quân Tào kia cũng không tệ." "Phó tướng quân Tào?" Nương của Thanh Nhi cũng thì thầm đáp.
Phó phu nhân tiếp tục nói: "Đúng vậy, vị phó tướng quân Tào này tuy không cha không mẹ nhưng Hầu gia chúng ta lại nhìn hắn ta lớn lên, tính cách chúng ta cũng rõ nhất, là một người đáng tin cậy."
Người được Phó phu nhân khen ngợi không nhiều, phó tướng quân Tào là một trong số đó.
Phó tướng quân Tào mang theo hơn hai mươi binh lính, dựa vào rễ dại mà cầm cự sống sót, chờ Phó Hầu gia bọn họ trở về, có thể thấy được hắn ta trung thành tới mức nào.
Nương của Thanh Nhi nghe Phó phu nhân nói vậy, cũng muốn làm mai cho hai người.
Hiện giờ trong thành cũng không có nhiều đôi phu thê mới thành thân, nếu hai người này thành thân, trong thành sẽ nhiều người hơn, mà nơi này cũng sẽ náo nhiệt hơn.
Hai người Phó phu nhân và nương của Thanh Nhi thì muốn làm mai cho hai người kia, mà lại không biết, bên ngoài phủ, hai người đã nhìn nhau từ lâu rồi.
Chử Trần Âm đi ra khỏi phủ thì nhìn thấy Thanh Nhi đưa nước cho phó tướng quân Tào đang xúc cát.
Nàng đứng từ xa nhìn, cũng cảm thấy có gì đó khang khác.
Thanh Nhi thấy Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đi tới đây, lập tức cầm túi lên, cúi đầu xuống, muốn che đi vẻ mặt ngượng ngùng của mình: "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân."
Chử Trần Âm cũng không làm phiền hai người, giả vờ như không biết chuyện vừa rồi, mỉm cười hỏi: "Cát trên phố xúc thế nào rồi?"
Đường của thành Tử An trước kia toàn là đá xanh, bây giờ thì cát phủ một lớp thật dày, bình thường phó tướng quân Tào nếu không có việc gì thì sẽ cho người xúc đống cát này đi.
Bằng cách này, ngay cả khi gió có thổi vào thì cát trong thành cũng sẽ không nhiều như vậy.
Phó tướng quân Tào ngây ngô cười rồi đáp: "Xúc sạch con đường này, về cơ bản là đã xong rồi."
Chử Trần Âm liếc qua con đường đá đã được dọn sạch sẽ, cười nói: "Phó tướng quân Tào vất vả rồi."
Ngày thường nàng đều xưng phó tướng quân Tào, mỗi lần nghe thấy vậy hắn ta rất vui vẻ: "Không vất vả đâu, ngày nào cũng ăn không ít cơm của Hầu gia, đương nhiên phải làm chút việc."
Phó Yến Đình đi tới rồi nói: "Phó tướng quân Tào, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục luyện binh."
"Tiếp tục luyện binh?" Phó tướng quân Tào hoang mang hỏi: "Vì sao lại vậy?"
Phó Yến Đình vỗ vỗ bả vai hắn ta: "Ngươi không sợ sẽ xuất hiện thêm một phó tướng quân Hà sao, thiên hạ bây giờ đã đại loạn rồi, đến cả dân lưu vong cũng có thể cầm kiếm lên giết người, nếu chúng ta không đề phòng sớm, những thứ trong thành sợ là không giữ được lâu đâu."
Phó tướng quân Tào lập tức hiểu ra: "Rõ, tướng quân!"
Phó Yến Đình thấy đã sắp xếp xong xuôi cả rồi thì tiếp tục kéo Chử Trần Âm tới ruộng.
Chử Trần Âm đi tới bên ruộng, dừng chân lại, nhìn những mạ non xanh mơn mơn trước mặt mình, trái tim đang lo lắng bỗng bình tĩnh trở lại.
"Trần Âm, nàng nhìn xem." Đôi mắt sâu thẳm của Phó Yến Đình lộ ra sự vui sướng khó có thể che giấu được.
Chử Trần Âm cũng có chút phấn khích.
Mặc dù thức ăn trong không gian đủ cho bọn họ dùng cho nhiều đời, nhưng những cây giống xanh tươi này lại có một ý nghĩa đặc biệt khác.