Lâm đại nhân nghiêm túc trả lời: "Vạn thừa tướng đã sớm thư từ qua lại với nước Sở, chuẩn bị cùng bọn họ âm mưu, mang ngài và một số quan viên khác trong triều đình giết sạch. Cho nên mới có chuyện bức thư của sứ thần Phàn quốc."
Phó Yến Đình chợt ý thức được, ánh mắt lạnh lùng: "Hiện tại thiên tai tràn ngập khắp mọi nơi, Phàn quốc bọn họ sợ là cũng khó giữ được an toàn cho bản thân."
Lâm đại nhân nhanh chóng nói: "Nạn đói của Phàn quốc so với Đại Dung Triều chúng ta có lẽ tốt hơn nhiều, một khi nạn đói này kết thúc, thì bọn họ sẽ có khả năng điều động quân đội, và san bằng nơi này của chúng ta."
Sắc mặt của Phó Yến Đình bắt đầu tối sầm lại.
Vẻ mặt của Lâm đại nhân có chút buồn bã nói: "Nếu muốn dựa vào Vạn thừa tướng và tên cẩu Hoàng đế vô dụng kia thì không được, nạn đói tuy có, nhưng nước thì không thể vong được ạ!"
Phó Yến Đình ngước mắt nói: "Ý của ngươi là, muốn ta và phụ thân của ta xây dựng lại quân đội, tự mình làm vua sao?"
Lâm đại nhân gật đầu nói: "Không sai, tướng quân, sở dĩ ta sống tạm bợ đến bây giờ, là muốn tìm đến ngài thương lượng chuyện này, xem ra hiện tại, chỉ có Phó gia, mới có thể bảo vệ bách tính còn lại của Đại Dung Triều."
"Nhưng mà, hiện tại chúng ta..." Phó Yến Đình vẫn còn muốn nói tiếp.
Lâm đại nhân cắt ngang lời của hắn, nhìn sang bốn phía một chút: "Tướng quân, hiện tại trong quân doanh không có nhiều binh lính, nhưng có một người thì thêm một người, chủ yếu là vì họ trung thành, thì chúng ta vẫn còn hy vọng."
Lúc này, phó tướng Tào mang theo binh sĩ còn lại chậm rãi đi ra.
Mọi người ai nấy đều có ý chí chiến đấu sục sôi.
Phó Yến Đình suy nghĩ một lát, vung tay lên nói: "Chúng ta về thành trước rồi nói sau!"
"Vâng, tướng quân!"
Nghe được Lâm đại nhân vừa nói xong, Chử Trần Âm lại nhìn hắn ta, xem ra vị nam tử gầy yếu thiếu chút nữa chết ở dưới thân đạo tặc này vẫn còn thứ gì đó.
Đoàn người mang theo mấy rương vàng bạc châu báu trở lại thành Tử An.
Lâm đại nhân nhìn nguồn nước trong thành, kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống: "Cái này... Nơi này có nước?"
Cháu gái Chương gia lần đầu tiên nhìn thấy nam tử trẻ tuổi tuấn tú yếu đuối như vậy, bưng ấm nước đi tới: "Công tử, sau khi Hầu gia và tướng quân đến, họ đã đào ra nguồn nước, cho nên chỗ chúng ta mới có nước."
Lâm đại nhân cực kỳ kích động, tiếp nhận ấm nước, hai tay khẽ run rẩy.
"Thật tốt quá, có nước rồi."
Hắn ta kích động đến hai mắt đỏ bừng, mắt sắp chảy nước mắt.
Cháu gái Chương gia lo lắng, vội vàng an ủi: "Công tử, người đừng khóc, ở đây vẫn còn nước!"
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Lâm đại nhân, từ từ uống không vội, nơi này đủ nước."
Lâm đại nhân uống một ngụm nước trong ấm.
Cháu gái Chương gia vội vàng cầm khăn đưa cho hắn ta.
Lâm Đại Nhân nhận lấy khăn, liên tục nói cám ơn: "Đa tạ cô nương."
Cháu gái Chương gia nghe xong đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
Sau đó Chử Trần Âm cầm thức ăn trong tay quay đầu đưa cho cháu gái Chương gia.
Cháu gái Chương gia ngẩng đầu nhìn Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm không nhìn ra tâm tư của cô bé, nheo mắt với cháu gái Chương gia: "Đi đi."
Cháu gái Chương gia tiếp nhận thức ăn trong tay Chử Trần Âm bưng tới, hít sâu một hơi, sau đó đi tới trước mặt Lâm đại nhân.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình không ở đây lâu, xoay người rời khỏi nơi này.
Phó Yến Đình nói chuyện đêm qua cho Phó Hầu gia biết chuyện này.
Phó Hầu gia nghe xong suy nghĩ một lúc lâu: "Lâm Đại Nhân nói không sai, không thể để cho người Sở quốc san bằng nơi này."
Phó Yến Đình hỏi: "Vậy cha có ý gì."
Phó Hầu gia chậm rãi nói: "Yến Đình, cha của con đã già, hiện tại là thiên hạ của các con."
Phó Yến Đình lập tức hiểu ý của ông ấy, cúi đầu nói: "Vâng, cha, con đã biết."