Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Biết Rằng Họ Chưa Chết (2)

. Chương 231: Biết Rằng Họ Chưa Chết (2)
Chương 231: Biết Rằng Họ Chưa Chết (2)

Sau đó, hắn xoay người rời khỏi phòng.

Chử Trần Âm ở bên ngoài chờ hắn đi ra: "Thế nào, cha nói như thế nào?"

Phó Yến Đình nắm tay nàng, chậm rãi cười nói: "Cha ta nói chuyện này do ta làm chủ."

Chử Trần Âm nhướng mày,"Vậy chàng tính toán như thế nào?"

Phó Yến Đình ôm nàng chậm rãi đi ra ngoài: "Tất nhiên chúng ta nên xây dựng thành phố nhỏ này trước, đợi thiên tai qua đi, rồi sẽ tuyển thêm nhiều quân."

Những nụ xanh nhỏ mọc trên cây ngoài nhà, cát trên mặt đất đã được dọn sạch để lộ ra những mảnh đá xanh.

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của hắn, tâm trạng của nàng cũng nâng nâng theo.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lâm đại nhân, Chử Trần Âm đi tới ruộng bông, ngoài ra còn có ruộng đất, nhân lúc tất cả mọi người không có ở đây, nàng đã tưới một chút linh tuyền thủy vào bên trong.

Hạt bông vừa mới gieo xuống đã vô thức mọc ra mầm xanh nhỏ.

Nàng lau mồ hôi, trở lại không gian, thấy trên tầng không gian thứ mười hai xuất hiện một hàng chữ: "Còn lại 100 ngày tầng không gian thứ mười hai thăng cấp thành công."

"Còn một trăm ngày..." Nàng yên lặng nhớ kỹ, trong lòng không quá vội vàng.

Trước mắt xem ra, không gian hiện giờ đều đã đủ dùng, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là thời gian.

Sau khi Lâm đại nhân đến, ngoại trừ làm quân sư bên cạnh Phó Yến Đình, hắn ta còn phụ trách dạy học cho bọn nhỏ.

Liễu Triết Nhi và Phó Viễn chưa từng đi học, bọn họ đi theo ba bốn đứa trẻ năm sáu tuổi còn sống sót trong thành cùng Lâm đại nhân học chữ.

Cháu gái Chương gia cũng tham gia rất vui vẻ, ngồi ở phía sau cùng nghe giảng.

Chử Trần Âm thỉnh thoảng đến đưa trái cây cho bọn họ ăn.

Những ngày bình yên, thời gian thường trôi qua rất nhanh.

Trong huyện Húc Phong cách bọn họ ba mươi km, bởi vì bị đạo tặc cướp tiền tài cho nên Vạn thừa tướng và Hoàng đế, cuộc sống của họ càng ngày càng khổ sở.

Vốn còn có thể ăn một chút cháo và uống ít nước, nhưng ngay cả vỏ cây đều không thể ăn được.

Ngay khi Hoàng đế và Vạn thừa tướng đang vô cùng lo lắng, bọn họ lại nghe được thông tin từ trong miệng nạn dân đi ngang qua biết được nhà Phó Hầu gia không chết.

"Ngươi nói, một nhà Phó Hầu gia không chết?" Hoàng đế cả kinh ngạc bật dậy từ trên ghế.

Nạn dân cúi đầu, sợ hãi rụt đầu nói: " Dạ đúng, Hoàng thượng, một nhà Phó Hầu gia chưa chết, ta nghe thôn dân huyện Mặc Dương nói, bọn họ thấy nhà Phó Hầu gia đi Mạc Bắc."

Hoàng đế sửng sốt một lát, cười lạnh nói: "Phó Hầu này, quả nhiên là một mãng phu chỉ biết hành quân đánh giặc, hiện tại ở đây đang có nạn hạn hán, ông ta lại đi về phía Bắc, không phải là ông ta đang định đợi tới chết khát hay sao?"

Đang lúc ông ta đắc ý, nạn dân lại cúi đầu nói: "Hoàng thượng, thảo dân còn nghe nói nhà Phó Hầu gia này mang theo không ít nước."

Hoàng đế cầm một cây quạt rách phẩy phẩy: "Vậy thì sao, cho dù mang theo cả một tháp nước, đợi đến Mạc Bắc bọn họ cũng sẽ khát đến chết."

Ông ta nói xong, nhìn về phía tiểu thái giám bên cạnh rồi phất phất tay: "Dẫn người này đi xuống."

"Vâng, Hoàng thượng." Tiểu thái giám một tay kéo nạn dân ném ra cửa.

Nạn dân vội vàng đứng lên nói: "Hoàng thượng, vừa rồi thảo dân đã nói cho ngài biết nhiều thông tin như vậy? Tại sao ngài..."

Hắn ta tưởng rằng mình đã tiết lộ hành tung của Hầu gia, Hoàng đế sẽ cho hắn ta một chút lương thực, nhưng mà hắn ta lại không nghĩ tới, nhìn vị vua của một nước đang ở trước mắt còn tràn đầy ngạo khí như vậy, đã sớm không có lương thực.

Chính ông ta cũng phải dựa vào số lương thực ít ỏi còn lại để sống qua ngày.

Tiểu thái giám nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng bảo ngươi cút, ngươi còn không mau cút!"

Bình Luận (0)
Comment