Nói đến đây, Hoàng đế thống hận Phó Hầu gia như vậy, có thể coi như là một chuyện trong quá khứ.
Năm đó vào thời điểm Hoàng đế còn là Hoàng tử và Phó Hầu gia vẫn đợi ở biên cảnh cũng không quen thuộc, trong lòng Hoài gia tiểu thư lại ngưỡng mộ nhất kiến chung tình đối với Phó Hầu gia, sau vì đi tìm Phó Hầu gia nên đã đi biên cảnh.
Biên giới xảy ra chiến tranh, Hoài gia tiểu thư sinh ra trong một gia đình quý tộc, một khi rời đi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Vì thế Hoàng đế đã ghi hận ở trong lòng, trách cứ Phó Hầu gia quá mức vô tình đối với Hoài gia tiểu thư, nếu không Hoài gia tiểu thư cũng sẽ không một đi không trở lại.
Đợi sau khi ông ta làm Hoàng đế, ông ta vẫn có kế hoạch như cũ muốn diệt cả nhà Phó Hầu gia.
Nếu chỉ vì thành tích to lớn của mình, ông ta đã tùy tiện tìm cái cớ khiến cả nhà bọn họ lưu đày ở bên ngoài là được, ông ta tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm như vậy, trực tiếp buộc tội phản quốc cho họ, muốn mạng cả nhà bọn họ.
Bây giờ ông ta là một Hoàng đế nghèo túng như vậy, ông ta không còn đại nguyện gì, chỉ cầu có thể giết Phó Hầu gia, báo thù cho nữ tử mà trong lòng ông ta ngưỡng mộ.
Vạn thừa tướng sớm đã biết ông ta nghĩ như thế, cho nên mới cố ý châm ngòi ly gián, muốn diệt trừ Phó Hầu gia, chiếm lấy gia tài của ông ấy.
Nhưng là Vạn thừa tướng càng muốn quyền lợi và địa vị hơn, cho nên sát tâm cũng không nặng như Hoàng đế.
Cuối cùng Vạn thừa tướng cũng không lay chuyển được Hoàng đế, hai người quyết định mang theo ám vệ và thị vệ đi tới Mạc Bắc.
Chuyến đi lần này, nếu là không tìm được Phó Hầu gia, bọn họ cũng không hề xuôi nam, trực tiếp đi tới Sở quốc tìm Sở quốc mượn binh để chuẩn bị cho việc khôi phục đất nước trong tương lai.
Trên đường bão cát lớn, đến ngay cả nửa bước cũng khó đi, bọn họ vừa đi đã trôi qua một tháng.
Trong thành Tử An.
Mấy ngày nay Chử Trần Âm đều chăm sóc ruộng tốt và bông vải của nàng, dưới sự gia trì của Linh Tuyền Thủy, lúa tốt hơn trở nên vàng óng ánh, chớp mắt đã thấy sắp đến thời điểm thu hoạch.
Thấy thế, nàng cầm hạt giống trong không gian trồng củ cải, rau cải trắng trên mặt đất.
Sau đó thả hai con dê con ra nuôi.
Để không làm cho những người khác nghi ngờ, nàng đã nói con dê nhỏ được tìm thấy trên ngọn đồi gần đó.
Mọi người nghe xong chỉ than đúng là kỳ tích.
Không nghĩ tới con dê nhỏ này có mệnh lớn như vậy!
Phó Viễn và Liễu Diệp Nhi đã chăn dê từ khi còn nhỏ, bọn họ thấy hai con dê nhỏ này này rất yêu quý, nên đã mang chúng nó theo bên người nuôi, mỗi ngày đào cỏ cho chúng nó ăn.
Liễu đại gia nhìn thấy hai con dê con này, còn không quên xúc động nói: "May mắn là dê con, nếu không phải dê con, sợ là chúng ta cũng không có nhiều rễ cỏ như vậy cho chúng nó ăn."
Dê con ăn rễ cỏ, chúng nó có thể ăn hết một mảnh cỏ.
Hiện tại thành Tử An còn đang khôi phục, bãi cỏ cũng không nhiều.
Nuôi cừu nhỏ là rất hợp lý.
Phó phu nhân nhìn hai con dê nhỏ trong sân, quay đầu nói với nương của Thanh Nhi : "Trần Âm và Yến Đình đến Mạc Bắc cũng đã mấy tháng rồi, sao còn chưa thấy..."
Nương của Thanh Nhi nhỏ giọng nói: "Còn không thấy có chuyện vui?"
Phó phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật ta cũng không vội muốn ôm đại tôn tử, ta chỉ sợ hai bọn họ tình cảm bất hòa."
"Tình cảm bất hòa?" Nương của Thanh Nhi lộ ra vẻ nghi ngờ nói.
Phó phu nhân nhìn bốn phía một chút, thấy không có ai mới tiếp tục nói: "Thuốc này chúng ta cũng đã cho Yến Đình uống qua, thân thể của nó chắc hẳn là không thành vấn đề, tuy rằng trước kia Trần Âm ở Chử gia đã chịu không ít cực khổ, nhưng hiện tại nhìn thân thể của con bé cũng không tệ, thân thể hai người đều không thành vấn đề, nhưng đã lâu như vậy không có tin vui, chẳng lẽ là hai đứa này không nằm cùng giường với nhau sao?"