Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235: Lúa Chín Rồi (1)

. Chương 235: Lúa Chín Rồi (1)
Chương 235: Lúa Chín Rồi (1)

Nếu như bà ấy cũng có nữ nhi, chắc chắn cũng đã lớn như Chử Trần Âm rồi.

Nhưng mẫu thân Chử Trần Âm không phải nha hoàn Chử gia sao?

Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình nào đó?

Cùng lúc đó, Hoàng đế và Vạn thừa tướng cưỡi lạc đà đi trên sa mạc, ông ta uống một ngụm nước, nhìn về phía trước: "Khi nào có thể đến Mạc Bắc?"

Vạn thừa tướng trấn an ông ta nói: "Sắp rồi!"

Rõ ràng bình thường chỉ cần mười ngày, hiện tại bọn họ lại tốn một tháng, đúng lúc hoàng đế đang đói bụng choáng váng, ngẩng đầu nhìn phía trước vô tình thấy một vị nữ tử mặc xanh xanh váy vàng, ông ta chỉ vào phía trước kinh hãi nói: "Thừa tướng, ngươi mau nhìn kìa, Đình Nhi!"

Vạn thừa tướng cũng ngẩn người một lúc: "Hoàng thượng, đây chỉ là ảo ảnh!"

"Ảo ảnh cái gì?!" Hoàng đế trở mình nhảy xuống từ trên lưng lạc đà: "Đó là Đình Nhi! Nàng chưa chết!"

Vạn thừa tướng cũng nhảy từ lạc đà xuống, nắm lấy ông ta nói: "Hoàng thượng, cái đấy là giả đó, là ảo ảnh, người bình tĩnh một chút."

Hoàng đế vừa khát vừa đói, đổ người ngồi bệt xuống đất, đợi lúc hoàn hồn, thì phát hiện cảnh tượng lúc nãy nhìn thấy đã biến mất.

Ông ta xoa xoa mắt, kinh sợ nói: "Đây là chuyện gì ? Sao lại không thấy nữa rồi?"

Vạn thừa tướng đỡ lấy ông ta đáp: "Hoàng thượng, đã nói lúc nãy là ảo ảnh, gió này thổi một cái là không còn ánh sáng, một chốc là biến mất thôi."

Hoàng đế lúc này mới dần khôi phục lại.

Hai người dìu đỡ nhau chuẩn bị quay lại, nhưng vừa xoay người thì bão cát lại đến.

Tiểu thái giám đứng cạnh lạc đà cùng các ám vệ vội hướng về bọn họ hô hoán: "Thừa tướng, Hoàng thượng! Mau! Mau quay lại! Bão cát tới rồi!"

Hoàng đế chậm chạp quay đầu nhìn sang bên đấy, chỉ trông thấy cuồng phong sau lưng cuốn đất cát thành một cụm, trông như cơn gió lốc.

"Hoàng thượng!"

Tiểu thái giám sải bước chạy sang.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn muộn rồi, gió lốc đã kéo cuốn hoàng đế cùng Vạn thừa tướng lên.

Các ám vệ và thị vệ đứng bên cạnh mà lực bất tòng tâm.

Tiểu thái giám quỳ dưới đất mà gào khóc: "Hoàng thượng à, sao người cứ như vậy mà đi rồi? Hoàng thượng!"

Hoàng đế nghe được tiếng khóc trong gió, muốn vẫy vùng, nhưng chưa được bao lâu đã ngất đi, đợi đến lúc tỉnh lại lần nữa, thì phát hiện bản thân đang nằm trong một vùng hoang mạc.

Ông ta vội ngồi dậy nhìn bốn phía, xe ngựa, lạc đà, ám vệ, tất cả đều không trông thấy nữa, chỉ sót lại Vạn thừa tướng còn chút hơi tàn giống mình.

Ông ta vội vàng lôi Vạn thừa tướng dậy: "Vạn đại nhân, ngươi mau nhìn xem, chúng ta đang ở đâu thế này?"

Vạn thừa tướng tỉnh dậy trong cơn mê man, nhập nhà nhập nhèm mở mắt ra, trông thấy Hoàng thượng nên mới mừng rỡ: "Tốt quá rồi, Hoàng thượng, chúng ta chưa chết."

Tay Hoàng đế run rẩy chỉ xung quanh, nói: "Chưa chết cũng không sống thêm được bao lâu, xe ngựa của chúng ta, lạc đà của chúng ta, nước của chúng ta, thức ăn của chúng ta! Ngươi nhìn xem, đều mất hết rồi!"

Vạn thừa tướng nhìn theo hướng tay ông ta chỉ, cả người ngây ngốc tại chỗ, sau đó ảo não đứng dậy, tìm kiếm bốn phía xung quanh: "Sao lại không thấy nữa?"

Hoàng đế khó khăn mà đứng dậy đáp: "Chúng ta bị gió lốc cuốn đi rồi!"

Vạn thừa tướng chỉ cảm thấy đầu mình đau buốt một trận, vừa lơ là một chút đã ngã nhào xuống.

Hoàng đế cũng không sang đỡ ông ta, ngồi ngây ra trên mặt đất chờ chết.

Vạn thừa tướng nằm trên mặt cát nóng ran, nhìn tia mặt trời chói chang, không động đậy.

Chính vào lúc này, từ phía xa truyền đến âm thanh của chuông lục lạc.

Hoàng đế lập tức đứng dậy, trông thấy trước mặt là một đoàn lạc đà.

Ông ta liền vui vẻ nói: "Vạn đại nhân, ngươi nhìn kìa, phía trước có người!"

Vạn đại nhân vội vã bò dậy từ dưới đất, trông thấy đoàn lạc đà thì vui mừng khôn xiết.

Hai người nhanh chóng chạy sang phía đoàn lạc đà.

Bình Luận (0)
Comment