Phó Hầu gia ở thành Tử An không có tham vọng lớn như vậy, hàng ngày ông ấy theo con dâu đi làm ruộng và trồng rau.
Cây bông được Chử Trần Âm trồng đã gần như có thể thu hoạch được rồi.
Ngoài ra, củ cải và bắp cải được trồng cũng đã mọc ra lá xanh.
Mỗi ngày vào ban đêm nàng sẽ bí mật dùng nước linh tuyền tưới chúng.
Bây giờ gió cát ở Mặc Bắc vẫn còn, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cầm bản đồ suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng quyết định dọc theo bốn phía thành trồng ba hàng cây.
Dùng cây để chắn gió và cát.
Cũng may trước đó Chử Trần Âm đã tích trữ rất nhiều cây giống.
Nàng trồng cây non trong không gian linh tuyền, hiện tại cây đã lớn.
Một số cây ăn quả đã kết đầy trái.
Trong đó có cây mơ mà nàng yêu thích nhất, nàng hái một ít mơ, từ thùng và lọ rượu trong siêu thị không gian làm ra bốn thùng lớn rượu mơ rồi đặt trong phòng của nàng và Phó Yến Đình.
Sau đó nàng lại di chuyển thêm một số cây và trồng chúng bên cạnh bức tường thành.
Bởi vì không biết chúng có sống sót hay không nên nàng chỉ trồng ba bốn cây, sau hai ba ngày, nàng thấy chúng đều còn sống nên mới trồng trên một diện tích lớn.
Từ khi Phó Giang Hoằng biết được bí mật nhỏ của tẩu mình, từ hai người một nhóm biến thành bộ ba người một nhóm, ban đêm lại có thêm một người trồng cây.
Ba người làm việc đến tận khuya mới trở về nhà.
Phó Giang Hoằng đang đi tuốt ở phía trước, đang đi, đột nhiên truyền tới một tiếng kêu: "Đại ca, đại tẩu! Nơi này có người!"
Chử Trần Âm nghe được thanh âm, vội vàng đi tới, nhìn thấy một người đàn ông ngất xỉu nằm trên mặt đất.
Người đàn ông mắt nhắm lại, làn da trắng nõn, hoàn toàn khác với những dân tị nạn từng gặp trước đó, trông dáng vẻ rất tuấn tú, giống như một viên ngọc trân châu trắng chói lóa bị bỏ lại trên sa mạc.
Phó Giang Hoằng giơ đèn lên, cúi đầu nhìn mặt mũi người đàn ông trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nhấc chân đang giẫm lên tay hắn ra, thở dài nói: "Đại ca, đại tẩu, người này dáng dấp khá đẹp mắt!"
Chử Trần Âm cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, đợi thêm hơn một tháng nữa, hắn đại khái có thể xuống đất đi bộ được rồi."
Để có thể đi lại được còn cần mất một ít thời gian nữa, nhưng dẫu gì vẫn còn giữ được một chân. .
Phó Giang Hoằng vui mừng không thôi, nhưng sau khi vui mừng xong, nàng ấy không còn cười nữa mà hỏi: "Đại tẩu, sao hắn vẫn chưa tỉnh lại?"
Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Không vội, hắn đói bụng quá lâu, thân thể có chút suy nhược, đợi thêm hai ngày nữa."
Phó Giang Hoằng gật đầu một cái: "Đa tạ đại tẩu."
Chử Trần Âm không ở đây lâu, đặt thuốc uống lên bàn, giao cho Phó Giang Hoằng rồi rời đi.
Phó Yến Đình đúng như Chử Trần Âm nói, miệng cứng nhưng mềm lòng, miệng thì nói chỉ là vết thương nhẹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé qua để xem.
Bây giờ có thiên tai, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua một số dân tị nạn.
Bọn họ về cơ bản có thể cứu thì sẽ cứu.
Chử Trần Âm hiểu ý của hắn, hiện tại bọn họ ở thành Tử An đã ổn định, ngoại trừ cần người ra, còn có câu nói của Phó Hầu gia kia.
"Người thì lo cho mình, giàu có thì lo cho thiên hạ."
Muốn cứu người thì trước tiên phải nuôi sống bản thân mình trước đã, muốn có thể cứu người thì trước tiên phải có năng lực nuôi sống được thiên hạ.
Không được thấy chết mà không cứu, không được uống phí lòng tốt.
Chử Trần Âm cảm thấy rất có đạo lý, vì giúp mọi người có thể nhanh chóng ổn định cuộc sống, nàng lấy bản đồ thành Tử An ra, cùng Phó Yến Đình vẽ thêm mấy con kênh.
Không gian nuôi cá được gia trì thêm, nhiên liệu trong ao nước không những không ngừng phun ra nước mà thỉnh thoảng còn có vài con cá vọt ra.
Khi Chử Trần Âm dẫn người tới đây đào kênh, cùng Phó Giang Thành bắt được mấy chục con cá.
Hắn ta phân phát một số cá cho dân làng, còn lại thì mang về được khoảng năm sáu con cá.