Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239: Dáng Dấp Anh Chàng Này Khá Đẹp Trai (1)

. Chương 239: Dáng Dấp Anh Chàng Này Khá Đẹp Trai (1)
Chương 239: Dáng Dấp Anh Chàng Này Khá Đẹp Trai (1)

Vốn dĩ muốn để hai người bọn họ lại làm nô lệ, kết quả là hai vị này không biết làm cái gì, ngay cả cưỡi lạc đà cũng cưỡi không vững, để lại bên mình cũng lãng phí nước với lương thực.

Đoàn buôn kia thấy trong thôn này còn có người sống, lập tức vứt bọn họ xuống sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Vứt hai người bọn họ ở nơi có người sống, cũng xem như là giữ lại cho bọn họ một mạng.

Thôn nhỏ này vốn dĩ là do hạn hán nên người trong đấy đi đã sớm đi, người chạy đã sớm chạy.

Chỉ là do đầu nguồn trong thành Tử An đã có nước, cũng tạo phúc cho mấy thôn lân cận này.

Tuy rằng nước chảy đến đây không nhiều, nhưng miễn cưỡng cũng đủ sống sót.

Dân tị nạn đi ngang qua đây bèn lựa chọn ở lại, khai khẩn cày cấy lại nơi này.

Cộng thêm bọn họ có chút lương thực dự trữ, ngày thường cũng có thể ăn một miếng cơm một ngụm cháo.

Vạn thừa tướng với Hoàng đế đói không chịu nổi, dìu đỡ nhau đến trước một hộ nhân gia xin một chút thức ăn.

Bản thân dân làng thậm chí còn không thể lấp đầy được dạ dày của mình, nên làm gì có đồ ăn cho họ ăn chứ.

Hoàng đế đã mấy chục năm cẩm y ngọc thực, bây giờ chỉ có thể quỳ dưới đất xin một miếng ăn.

Dân làng cũng tốt bụng nên cho mỗi người một bát cháo.

"Ăn nhanh rồi rời khỏi đây đi. Ở đây không còn đồ ăn dư thừa đâu!"

Hoàng đế và Vạn thừa tướng nghe vậy, trong lòng cảm thấy giận dữ, nếu là ngày xưa, bọn họ sớm đã tru di cửu tộc mấy người này rồi.

Tuy nhiên, dù có tức giận đến đâu, bọn họ cũng chỉ có thể ăn cháo loãng do người khác bố thí cho.

Sau khi ăn xong, Vạn thừa tướng an ủi hoàng đế, nói: "Hoàng thượng đừng nóng, Tam điện hạ và Tứ điện hạ hiện tại đã đi về phía nam, bọn họ nhất định sẽ tới tìm chúng ta!"

Hoàng đế chỉ có thể dựa vào những lời này để chống đỡ tiếp tục sống tiếp.

Khi họ đang định đến nhà người khác để xin nước thì nghe thấy vài người dân làng gần đó đang trò chuyện.

"Mấy người có nghe nói là nguồn nước ở nơi này của chúng ta đều do Phó Hầu gia đào ra được không!"

"Đúng vậy, ta có nghe nói, ta nghe những người tị nạn đi ngang qua nói rằng chính Phó Hầu gia đã đào mạch suối ở thành Tử An! Nước suối dọc theo mấy con sông gần đó chảy xuống, cho nên chỗ này của chúng ta mới có nước!"

"Phó Hầu gia thực sự là một vị thần giáng thế. Nếu không có ông ấy, chắc là tất cả chúng ta đã chết khát, chết đói từ lâu rồi!"

"Đúng vậy, cái gì mà tội danh thông đồng với địch phản quốc chứ, nhìn một phát là biết giả rồi! Nếu Phó gia thực sự cấu kết với địch phản quốc thì tại sao họ không đến nước Sở mà ở lại đây để bị chết đói với chúng ta chứ!"

"Đúng vậy, nhất định là hoàng đế đã vu hãm gia tộc bọn họ."

Mấy người này nghe không ít lời bàn tán, hiện tại trong lòng tràn đầy vẻ chính nghĩa cùng căm phẫn, nếu như lúc này biết hai người đi xin ăn, này là hoàng đế cùng thừa tướng, phỏng chừng đã sớm mỗi người đi lên phun một bãi nước miếng.

Hoàng đế nghe xong giận đến phát run.

Sắc mặt của Vạn thừa tướng cũng biến thành tái mét.

Hai người bọn họ cũng không phải ngu ngốc, hiện tại hai người một người một ngựa đi đến Phó Hầu gia không phải là tìm đường chết hay sao. Bọn họ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ở yên chỗ này làm ăn xin.

Chờ đợi hai đứa con trai bảo bối của ông ta đến cứu bọn họ.

Nhưng mà, bọn họ lại không biết rằng hai đứa con trai bảo bối của mình đã sớm quên bọn họ không còn một mảnh, hai huynh đệ xích mích với nhau, mỗi người đều mang theo hộ vệ và binh mã của mình, chỉ chờ đợi tương lai ai sẽ lên ngôi hoàng đế.

Ý định đoạt lấy ngôi vị hoàng đế đã khắc sâu vào xương tủy của người hoàng thất, cho dù hiện tại đại nạn ập lên đầu, bọn họ cũng sẽ không quên chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment