Nuốt xuống một ngụm, Phó Giang Hoằng ngây ngốc, mặt mày cong thành hình bán nguyệt rất nhanh, cười hì hì nói: "Tẩu tẩu, thứ này uống rất ngon."
Chử Trần Âm thấy vậy lại lấy thêm hai chai từ trong không gian đưa cho nàng ấy: "Ở đây vẫn còn."
"Đa tạ tẩu tẩu!" Phó Giang Hoằng hân hoan nhận lấy về tay, uống hết toàn bộ trong chai vừa mở lúc nãy bằng một hơi.
Sau khi hai người ăn xong gà quay uống hết trà sữa, Chử Trần Âm lại lấy thêm hai con gà quay từ trong không gian, mấy thứ này đã được trữ trong không gian giữ tươi trước đây.
Do có thêm một người yểm hộ, nàng lấy đồ cũng thoải mái hơn hẳn.
Nương của Thanh Nhi trông thấy Phó Giang Hoằng cầm hai con gà quay đến, vội hỏi: "Tam tiểu thư, hai con gà quay này ở đâu có vậy?"
Phó Giang Hoằng cười nói: "Thẩm thẩm, lúc nãy ta và tẩu tẩu trên đường từ ruộng về bắt gặp hai con gà rừng rụng lông, sau đó cùng nhau nhổ lông dùng củi quay luôn."
Nương của Thanh Nhi nghe mà ngơ ngác, kiến thức bà ấy hạn hẹp, trong nhất thời đã thật sự bị lừa: "Người cùng đại thiếu phu nhân may mắn thật đấy, trong cái thành hoang tàn này cũng có thể nhặt được gà rừng."
Phó Giang Hoằng đem gà quay đặt lên thớt: "Đúng vậy, đúng là rất may mắn."
Nương của Thanh Nhi cũng không nghĩ nhiều nữa rồi cùng Chử Trần Âm chặt gà quay, sau đó đem chia cho mọi người.
Bữa cơm lúc chạng vạng, Phó Giang Hoằng đã ăn no rồi, nàng ấy nhìn gà quay trên bàn mà chậm rì rì không động đến.
Phó Hưng Thành vừa ăn vừa hỏi nàng ấy: "Tam muội, sao muội không ăn?"
Phó Giang Hoằng uống nhiều trà sữa rồi, nhìn thức ăn đầy bàn thực sự ăn không nổi nữa, nhưng lại không muốn để người khác biết bí mật của tẩu tẩu mình, bèn cắn răng lấy một miếng gà quay.
Nàng ấy cầm trong tay, sau khi chần chừ hồi lâu, mới đem thịt gà quay đưa cho Phó phu nhân bên cạnh: "Mẫu thân, con không thích ăn cái này, người ăn đi."
Phó phu nhân ngơ ngác, đức hạnh của nữ nhi mình bà ấy còn không biết nữa sao, nàng ấy với Hưng Thành là ăn được nhất, ngày thường thích nhất là ăn gà vịt cá thịt.
Sao bây giờ lại không ăn rồi?
Phó phu nhân nhìn chăm chăm gà quay trong bát mà mặt đầy nghi hoặc.
Vì để tránh nảy sinh hoài nghi, Phó Giang Hoằng lấy cánh gà quay lên: "Mẫu thân, con thích ăn cái này."
Phó phu nhân nhìn chăm chăm cánh gà, đột nhiên có chút kích động: "Hoằng Nhi à, cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi."
Trước đây Phó Giang Hoằng hình thành tính cách của nam tử, thịt kia phải ăn miếng lớn, hôm nay đột nhiên lại chọn cánh gà nhỏ, lúc ăn lại chầm chậm mà ăn, xem ra là hiểu chuyện rồi.
Cuối cùng cũng có dáng dấp của nữ hài tử.
Phó phu nhân vui vẻ đến mức ăn cả ba bát cơm liền.
Phó hầu gia thấy phu nhân mình ăn nhiều như vậy, trong lòng cũng vui mừng, đem tất cả thịt gà trong bát đều cho bà ấy.
Cả gia đình cũng trở nên vui vẻ đằm thắm hơn những ngày trước kia.
Mấy người Lưu thúc và Lai Phúc, còn có Liễu đại gia và Dư đại gia mở một bàn khác ở phòng bên cạnh.
Hai con gà quay mỗi bàn một con, lại thiếu đi sự tôn ti trước kia.
Phó hầu gia không để tâm những thứ này, còn bảo Phó Hưng Thành đem món ăn đến cho bọn họ.
Nếu không phải do bàn trong nhà bọn họ quá nhỏ, không chừng ông ấy còn lôi mọi người lại ngồi cùng một bàn.
Phó phu nhân sợ mấy người Lưu thúc không thoải mái, bèn mở thành hai bàn, thức ăn đều như nhau, bọn họ ăn cái gì, mấy người Lưu thúc ăn cái đấy.
Lưu thúc và Lai phúc cảm kích không thôi.
Trong giấc mơ hai người đã vô số lần cảm kích may mà cùng hầu gia đến Mạc Bắc, nếu như đi cùng với những người khác trong phủ, bây giờ cũng không biết đang phải xin ăn ở nơi nào.
Nói đến ăn xin, trong thôn nhỏ cách bên ngoài thành Tử An hơn mười dặm.
Hoàng đế với Vạn thừa tướng bị đoàn buôn đi ngang qua kia vứt bỏ ở đây.