Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242: Tẩu Tử Ta Là Thiên Tài

. Chương 242: Tẩu Tử Ta Là Thiên Tài
Chương 242: Tẩu Tử Ta Là Thiên Tài

Phó phu nhân biết ý tứ trong lời nói của nàng, lấy khăn tay che miệng cười nói: "Vậy tốt nhất là ta đợi Giang Hoằng bận rộn xong rồi hỏi Giang Hoằng."

Phó Giang Hoằng bận rộn chăm sóc người đàn ông, cũng không phải là tình yêu nam nữ gì, đơn thuần chỉ là ven đường nhặt được một con mèo rất xinh đẹp, trong lòng tràn đầy thương cảm, nghĩ cách làm sao để cứu sống nó.

Chử Trần Âm nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng ấy, cũng không có làm phiền.

Trải qua một ngày như vậy, Phó Giang Hoằng vội vàng tìm Chử Trần Âm hỏi: "Đại tẩu, đại tẩu có phải biết y thuật?"

Chử Trần Âm gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy tam muội?"

Phó Giang Hoằng cười vui vẻ nói: "Đại tẩu, muội thấy người đàn ông muội nhặt được bị gãy chân, tỷ có thể giúp hắn không?"

Chử Trần Âm thở phào nhẹ nhõm, chuyện này vừa vặn nằm trong khả năng của nàng: "Ta thử xem."

Nàng trả lời.

"Vậy thì tốt quá, đại tẩu!" Phó Giang Hoằng vui mừng không thôi, hất cao đuôi ngựa lên, mỉm cười vui vẻ.

Chử Trần Âm nói với Phó Yến Đình về việc này.

Ai ngờ Phó Yên Đình nói: "Gãy thì cho gãy luôn."

Chử Trần Âm cho là mình nghe nhầm: "Yến Đình, Giang Hoằng..."

Nàng còn chưa kịp nói gì thì Phó Yên Đình đã ngước mắt lên nói: "Chỉ là gãy chân thôi, có thể đi gặp đại phu bình thường để khám một chút."

Chử Trần Âm biết Phó Yến Đình không phải là người thấy chết không cứu, vì thế vội vàng hỏi: "Yến Đình, chàng có biết người đàn ông này không?"

Phó Yến Đình lắc đầu: "Ta không biết hắn ta."

Chử Trần Âm nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao chàng lại ngăn cản ta cứu hắn?"

Vừa nhìn thấy bộ dáng của Phó Yên Đình, nàng thật sự cho rằng Phó Yến Đình có thâm cừu đại hận nào đó với người đàn ông đó.

Phó Yên Đình dừng một chút, trịnh trọng nói: "Không có lý do gì, ta chỉ là không muốn cứu hắn."

Khi hắn nói, giữa lông mày lộ ra một luồng tà ác, như thể hắn đang nói sự thật.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, khi Phó Giang Hoằng vội vàng đến nói với Chử Trần Âm rằng người đàn ông này bị sốt cao, Phó Yến Đình thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói với Chử Trần Âm: "Mau đưa hắn vào không gian."

Chử Trần Âm có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Phó Yến Đình lại vả mặt mình nhanh như vậy, xem ra hắn chỉ là một người mạnh miệng nhưng mềm lòng thôi, nàng cũng không nghĩ nhiều mà đi theo Phó Yến Đình. đến phòng của người đàn ông. Người đàn ông được đưa vào phòng phẫu thuật.

Khi đèn phòng phẩu thuật chiếu vào mặt người đàn ông.

Chử Trần Âm cuối cùng cũng hiểu vì sao Phó Yên Đình vừa nói sẽ không cứu hắn.

Người đàn ông này có khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng nõn, khác với phong thái dị tộc phong tình của Phó Yến Đình, hắn ta trông giống một nhân vật lợi hại ngọc thụ lâm phong mà người xưa thường nhắc đến.

Như một người từ bức họa bước ra vậy.

Theo quan điểm thẩm mỹ hiện đại, đó là khuôn mặt mẫu không thể chê vào đâu được.

Vậy là hu quân nàng sợ nàng thấy sắc quên phu, không cho nàng chữa bệnh cho hắn ta?

Chử Trần Âm suýt nữa bật cười, vội vàng quay người đi treo chai nước cho người đàn ông.

Phó Yên Đình nhìn thấy nàng đang cười, trên mặt hiển nhiên có chút bất an.

Chử Trần Âm chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, nhanh chóng loại bỏ phần thịt thối rữa trên chân người đàn ông, sau đó cắt ra phần bị gãy, đặt lại cố định lại bằng một tấm thép.

Phó Yến Đình không hiểu những thao tác này, nhưng nhìn thấy máu chảy ra, hắn khẽ cau mày hỏi nàng: "Hắn không sao chứ?"

Chử Trần Âm vừa thực hiện ca phẫu thuật vừa trả lời: "Yên tâm, hắn ta phúc lớn mạng lớn nên gặp ta, nếu là một đại phu bình thường, có lẽ hắn ta sẽ phải cắt bỏ cái chân này mới có thể sống sót."

Phó Yến Đình khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt."

Chử Trần Âm tiếp tục nói: "Chỉ là nếu như Phó tướng quân tiếp tục ngăn cản hắn, chờ thêm một ngày nữa, ta đoán cũng không có biện pháp nào."

Phó Yên Đình cau mày nói: "Ta cũng không ngăn cản nàng cái này."

Chử Trần Âm lại cười một tiếng: "Được rồi, người ta có dáng dấp đẹp mắt, nhưng ta cảm thấy không bằng chàng."

Phó Yến Đình nghe xong thì nét mặt đầy ý cười.

Chử Trần Âm không ngờ Phó tướng quân vốn là người quyết đoán sát phạt lại có thể trẻ con như vậy.

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao tất cả những bộ vest bốn mảnh in hình đàn ông đẹp trai trong không gian của cô đều biến mất.

Bởi vì thời gian còn lại trong không gian có hạn nên Chử Trần Âm thực hiện thao tác rất nhanh.

May đó chỉ là một tiểu phẫu, và đã kết thúc trước khi lộ ra khoảng không.

Chử Trần Âm trực tiếp treo bình nước thuốc cho hắn ta, rồi rời khỏi không gian.

Lúc Phó Giang Hoằng đi vào, vừa lúc mấy bình nước thuốc cũng đã dùng hết.

Chử Trần Âm nhanh chóng thu thập ống truyền dịch và bình thuốc.

"Đại tẩu, vết thương của hắn thế nào rồi?" Phó Giang Hoằng hỏi nàng.

Chử Trần Âm sải bước đến bên cạnh người đàn ông, bắt mạch, sau đó xem vết thương của hắn ta nói: "Không sao, muội đặt hắn lên giường, chờ một lát nữa hắn chắn hẳn hắn sẽ tỉnh lại."

Phó Giang Hoằng thở phào nhẹ nhõm.

Sức lực nàng ấy cũng không phải là nhỏ, thậm chí bế một người đàn ông lên cũng không cau mày lấy một cái, chậm rãi đặt lại trên giường.

Bình Luận (0)
Comment