Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243: Hóa Ra Lại Là Huynh Trưởng Của Nàng

. Chương 243: Hóa Ra Lại Là Huynh Trưởng Của Nàng
Chương 243: Hóa Ra Lại Là Huynh Trưởng Của Nàng

Chử Trần Âm không khỏi cảm thán, cô em chồng này của mình thật sự là lợi hại.

Sau khi đặt người lại xong, hai người đứng trông nom bên cạnh.

Đúng như Chử Trần Âm nói, một lát sau người đàn ông này đã tỉnh lại.

Nhìn thấy mí mắt hắn ta chớp chớp, Phó Giang Hoằng kéo kéo Chử Trần Âm, vui vẻ nói: "Đại tẩu, hắn thật sự tỉnh rồi."

Người đàn ông mở mắt ra, nhìn thấy Phó Giang Hoằng thì sợ hết hồn.

Phó Giang Hoằng vội vàng cười nói: "Người đừng sợ, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, là chúng ta đã cứu mạng ngươi."

Người đàn ông này thoạt nhìn cũng không phải là người nhút nhát, bình tĩnh lại suy nghĩ nói: "Đa ta cô nương đã cứu giúp."

Nói xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Chử Trần Âm.

Vừa nhìn thấy Chử Trần Âm, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ngươi?!"

Chử Trần Âm hơi giật mình, nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn ta liền hỏi: "Sao công tử nhìn thấy ta lại có thần sắc như vậy?"

Người đàn ông khẽ run lên, vẻ mặt có chút kích động: "Ngươi họ Chử?"

Phó Giang Hoằng cũng ngạc nhiên theo: "Ngươi biết đại tẩu của ta à?"

Người đàn ông nghe vậy cau mày: "Đại tẩu..."

"Ngươi đã lập gia đình?" Hắn ta hỏi Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm gật đầu một cái.

Trong lòng nàng cực kỳ tò mò về danh tính của người đàn ông này: "Ngươi là ai? Tại sao lại biết ta?"

Người đàn ông không đáp lại lời nàng, sau đó tiếp tục hỏi: "Ngươi được một tỳ nữ nhà họ Chử nhận làm con nuôi?"

Tỳ nữ? Chử Trần Âm cẩn thận suy nghĩ, hẳn là mẫu thân nguyên chủ, đáp: "Đúng vậy."

Vẻ mặt người đàn ông dần dần hiện lên vẻ vui mừng, lại hỏi: "Có phải tỳ nữ kia để lại cho người một kiện trang sức?"

Chử Trần Âm nghe vậy đáp: "Đúng vậy."

Phó Giang Hoằng vội vàng nói: "Công tử, làm sao ngươi biết đại tẩu ta có một kiện trang sức?"

Chử Trần Âm cũng hỏi: "Người biết ta có kiện trang sức này cũng không nhiều."

Đây là những gì Chử Thượng Thư đã nói với nàng trước khi chết.

Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, nói: "Bởi vì ta là huynh trưởng của ngươi."

"Huynh trưởng?!" Phó Giang Hoằng nghe mà há hốc mồm.

Chử Trần Âm nheo mắt lại, nhưng nàng cũng không kinh ngạc như Phó Giang Hoằng, dựa theo nguyên tác mà nòi, nàng có thể đại khái đoán được từ ánh mắt người đàn ông vừa rồi nhìn mình.

Phó Giang Hoằng ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi có thể là huynh trưởng của đại tẩu ta được?"

Người đàn ông chậm rãi nói: "Mẫu thân ta vốn là người nước Huyền Nguyệt, sau này đến nước Khương gặp cha ta, sau đó sinh ra ta và muội muội ta. Nhưng muội vừa mới sinh ra đã bị ôm đi, mấy tháng trước ta cũng mới hỏi thăm được tin tức của của muội"

"Người nọ nói với ta rằng hắn đã bỏ muội ở nhà một người họ Chử, còn để lại kiện trang sức trên trán của mẫu thân ta cho muội. Sau đó nước Huyền Nguyệt bắt đầu có loạn khắp nơi, cha mẹ lo lắng cho muội nên đã để ta dẫn người đi tìm muội."

"Nhưng thật không may, trên đường gặp phải gió bão và sơm phỉ, chưa kịp đến kinh thành bị như thế này."

Chử Trần Âm cẩn thận nghe, đại khái là đoán được cái gì, nàng hơi ngẩng đầu nghi hoặc hỏi hắn ta: "Vừa rồi ngươi làm sao mà nhìn thoáng qua đã nhận ra ta?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt nàng: "Bởi vì muội trông rất giống mẫu thân."

Chử Trần Âm ngược lại có chút nghi ngờ.

Nguyên chủ ban đầu trông hơi khác so với trước khi nàng xuyên tới đây, chẳng hạn như chiều cao.

Nguyên chủ gầy gò yếu đuối, gò má cũng trở nên gầy đét do bị ngược đãi nhiều năm.

Chử Trần Âm ngày càng khỏe mạnh và đầy đặn hơn, khuôn mặt bầu bĩnh và không có nhiều cảm giác yếu đuối bệnh tật.

Sau khi nàng xuyên qua, tướng mạo cũng dần dần dung nhập với hình dáng ban đầu.

Như vậy mà cũng có thể lớn lên trông giống mẹ nguyên chủ.

Thật đúng là kỳ diệu.

Nhưng Chử Trần Âm từ nhỏ mồ côi, nghe hắn ta nói nàng còn có cha có mẹ, trong lòng vẫn rất vui mừng.

Nàng luôn mơ ước có một gia đình của riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment