Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 250 - Chương 250: Huynh Trưởng Sợ Quá Không Dám Ra Tay (1)

. Chương 250: Huynh Trưởng Sợ Quá Không Dám Ra Tay (1)
Chương 250: Huynh Trưởng Sợ Quá Không Dám Ra Tay (1)

Phó Giang Hoằng lắc đầu nói: "Muội không sao, chỉ là vết thương của Mục đại ca trở nên nặng hơn rồi"

Phó Yến Đình nghe xong thì cau mày, giờ hay rồi, để cho huynh của nương tử bị thương, chờ chút nữa nương tử trách tội hắn thì nên làm sao giờ?

Hắn vội vàng quỳ xuống hướng Mục Chi Liễu nói: "Ca, ta cõng huynh về phủ."

Mục Chi Liễu nhìn Trình Giảo Kim đang ngồi xổm trước mặt, vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, ta chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao đâu, để Tam muội đỡ ta trở về là được."

Phó Yến Đình vỗ vỗ vai nói: "Tam muội khí lực nhỏ, hay là ta cõng huynh."

Mục Chi Liễu tiếp tục lắc đầu: "Ta thực sự không sao đâu, muội phu nếu bận thì về trước đi, Tam muội dẫn ta trở về tìm Trần Âm là được."

"Vậy không được. Lên đây, để ta cõng huynh."

"Không, không cần."

"Lên đi."

"Không cần."

"Huynh trưởng, huynh đừng khách sáo với ta."

Phó Yến Đình không cho hắn ta nói dài dòng thêm nữa, hắn nắm lấy cánh tay hắn ta, chuẩn bị kéo hắn ta lên lưng: "Để Tam muội đỡ huynh đi thì phải mất bao lâu chứ? Ta cõng huynh về sẽ mau hơn."

Mục Chi Liễu không dám tiết lộ bí mật của mình, bị Phó Yến Đình kéo hắn ta lên lưng.

Phó Yến Đình cõng hắn ta đi về phía trước, có lẽ hắn cảm thấy hắn rất hiếu thảo với huynh trưởng, nghĩ tới Chử Trần Âm khen ngợi, hắn không khỏi mỉm cười.

Tuy nhiên, Mục Chi Liễu nằm sau lưng liếc nhìn Phó Giang Hoằng phía sau, nụ cười biến mất, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Sau khi Phó Yến Đình cõng Mục Chi Liễu trên lưng trở về, hắn đã kể cho Phó Hầu gia nghe về cuộc gặp của mình với Đinh tiểu thiếu gia.

Phó Hầu gia nghe vậy tức giận đến mức vểnh cả râu, sải bước đến nơi giam giữ Đinh tiểu thiếu gia.

Đinh tiểu thiếu gia nhìn thấy Phó Hầu gia, lập tức cầu xin tha thứ: "Phó Hầu gia, nể tình trước đây cha ta và ngài đều là quan viên cùng triều mà thả ta đi đi."

Phó Hầu gia lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó cầm lấy cây roi ở bên cạnh, nghiêm nghị nói: "Sao ngươi dám nói lời sằng bậy với con gái ta, bây giờ ta muốn đánh chết ngươi!"

Nói xong ông vung tay về phía Đinh tiểu thiếu gia.

Đinh tiểu thiếu gia đau đến rên rỉ.

Bình thường, Phó Hầu gia nhìn có vẻ không quan tâm đến cuộc hôn sự của Phó Giang Hoằng, nhưng nếu có người đàn ông nào dám bắt nạt nàng ấy, ông tuyệt không nương tay.

Tiếng kêu đau đớn của Đinh tiểu thiếu gia vang vọng khắp phòng.

Phó Hưng Thành, Phó Yến Đình và Mục Chi Liễu đang nghe ở bên ngoài.

Phó Hưng Thành cười nói: "Việc này coi như là nhẹ rồi, ngày xưa chỉ cần có nam nhân nào dám nhìn tam muội ta một cái, cha ta liền đi tới cho hắn mấy cái bạt tai."

Mục Chi Liễu nghe vậy, vô thức vuốt ve gò má của mình.

Phó Yến Đình ở một bên hỏi Mục Chi Liễu : "Đại ca, chân huynh thế nào rồi?"

Mục Chi Liễu rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nói: "Tốt hơn nhiều rồi."

Phó Yến Đình nói: "Vậy cũng không được. Hay ta để cho Trần Âm đến đây xem cho huynh."

Mục Chi Liễu vội vàng xua tay nói: "Không cần, là vết thương cũ, ta nghỉ ngơi một hồi là được."

"Vậy sao được." Phó Yến Đình kiên trì nói với Phó Hưng Thành: "Đệ mang đại ca về phòng, huynh đi tìm đại tẩu đệ"

Phó Hưng Thành mỉm cười đáp lại: "Được, đại ca."

Phó Yến Đình quay người rời đi.

Phó Hưng Thành miễn cưỡng đỡ Mục Chi Liễu trở về sân của mình.

Trên đường đi, Mục Chi Liễu cố ý vô tình hỏi Phó Hưng Thành về Phó Giang Hoằng.

"Tam muội của ngươi bình thường thích ăn gì?"

Phó Hưng Thành nghe xong lập tức có hứng thú, cười nói: "Tam muội, nàng ấy thích ăn quả anh đào."

Mục Chi Liễu nghe vậy cảm thấy vui mừng, trong lòng thầm ghi nhớ, ai biết được, Phó Hưng Thành lại nói thêm: "Đệ nhớ có một năm nọ, có một chàng trai nhà hàng xóm cứ nhớ thương tam muội nhà chúng ta, đã lén lút mua quả anh đào cho tam muội, nhưng bị cha đệ phát hiện ra, trói vào gốc cây rồi nhét mấy chục quả anh đào vào miệng."

Bình Luận (0)
Comment