Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251: Huynh Trưởng Sợ Quá Không Dám Ra Tay (2)

. Chương 251: Huynh Trưởng Sợ Quá Không Dám Ra Tay (2)
Chương 251: Huynh Trưởng Sợ Quá Không Dám Ra Tay (2)

Nụ cười của Mục Chi Liễu dần dần cứng lại, hắn ta không tự chủ được mà cử động quai hàm.

Phó Hưng Thành nói tiếp: "Đúng rồi, tam muội của đệ còn thích binh khí, đặc biệt là kiếm và thương."

Mục Chi Liễu nghe vậy lại mỉm cười, trong đầu hắn đã xuất hiện mấy thanh kiếm tốt ở nhà mình, trong đầu nghĩ cũng nên mang tặng người ta rồi.

Không ngờ Phó Hưng Thành lại dừng bước chân lại, càng cười vui vẻ hơn: "Nói đến kiếm, đệ lại nhớ tới một chuyện khác. Mới ba năm trước, trong quân doanh có một vị tiểu tướng quân muốn làm con rể Phó gia chúng ta, bí mật tặng thanh kiếm gia truyền của nhà hắn cho tam muội."

"Tam muội thì sao, còn định bưng bít giấu đi nhưng bị cha đệ phát hiện. Đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"

Nụ cười trên mặt Mục Chi Liễu rõ ràng lại cứng đờ lần nữa: "Cha đệ giết hắn à?"

"Không, cha đệ không phải người giết người bừa bãi như vậy." Phó Hưng Thành vẫy tay cười nói.

Mục Chi Liễu đang cau mày dần dần thả lỏng.

Phó Hưng Thành nói thêm: "Chẳng qua đánh gãy hai chân hắn mà thôi"

Mục Chi Liễu dừng lại, dừng ngay tại chỗ.

"Này, Mục đại ca, huynh sao vậy?" Phó Hưng Thành ngạc nhiên hỏi.

Mục Chi Liễu ôm chân mình nói: "Không có gì, chỉ là vết thương cũ thôi."

Phó Hưng Thành đỡ hắn ta nói: "Vậy chúng ta đi chậm một chút, vừa rồi đại ca đệ hỏi huynh, huynh nói huynh không sao, đệ thấy vết thương ở chân của huynh khá nghiêm trọng đấy."

Hắn ta vừa nói vừa đỡ Mục Chi Liễu đi về phía nhà mình.

Trên đường đi, Phó Hưng Thành mở miệng là nói, lải nhải không ngừng.

Tuy nhiên, Mục Chi Liễu từ đầu đến cuối đều không dám đề cập đến chuyện của Phó Giang Hoằng nữa mà giữ im lặng.

Hai người đi vào trong nhà, không lâu sau, Chử Trần Âm cũng tới.

Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của đại ca, nàng nhìn vết thương của hắn, thấp giọng hỏi: "Đại ca vì chuyện gì mà ưu sầu vậy?"

Mục Chi Liễu phục hồi tinh thần, nhìn Chử Trần Âm.

Nói đến cũng kỳ quái, hai người chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn, cứ như thể họ là huynh muội kiếp trước vậy, tựa như quen đã lâu.

Chính Chử Trần Âm cũng kinh ngạc, nàng hoài nghi mình không phải từ thời hiện đại xuyên qua, mà là nàng vốn là từ cổ đại xuyên qua mới đúng, chẳng qua hiện tại nàng đã trở lại.

Mục Chi Liễu thở dài, hỏi Chử Trần Âm: "Phó Hầu gia đối xử với muội thế nào?"

Chử Trần Âm thành thật nói: "Coi muội như con gái ruột của người."

Mục Chi Liễu tiếp tục nói: "Ngày thường ông ấy có hung dữ không?"

Chử Trần Âm lắc đầu nói: "Nói hung dữ cũng không đến nỗi, nhưng vẫn là có chút nghiêm khắc."

Nàng nói tương đối rõ ràng.

Mục Chi Liễu nhìn Phó Hưng Thành đứng ngoài cửa sổ, nhướng mày: "Ta nghe nhị đệ của muội nói, Phó Hầu gia ngày thường rất hung dữ."

Chử Trần Âm nhìn theo ánh mắt của hắn ta, nói: "Thật sao? Hầu gia luôn đối đãi với người khác rất tốt."

Mục Chi Liễu lại sờ chân mình, lầm ba lầm bầm nói: "Nếu không tàn nhẫn, còn có thể đánh gãy chân người khác sao."

Thanh âm của hắn ta trầm thấp đến Chử Trần Âm cũng nghe không rõ, đứng lên nói: "Đại ca, vết thương ở chân của huynh sắp khỏi rồi, lần sau đừng làm gì động tới vết thương, đến lúc đó sợi chỉ đứt lại phải vá lại."

Mục Chi Liễu ngoan ngoãn gật đầu.

Nói xong, hắn ta lại hỏi nàng về những chuyện đã xảy ra với nàng trong những năm qua.

Từ khi gặp Chử Trần Âm, hắn ta mỗi ngày đều sẽ hỏi một ít câu hỏi, nhưng không có cái nào là hỏi đến tận cùng.

Chử Trần Âm cũng không có cảm thấy chán ghét, liền dựa vào trí nhớ của nguyên chủ mà kể cho hắn nghe ta một số chuyện về nguyên chủ.

Hắn ta mỗi lần nghe được lời này đều cảm thấy đau lòng, bắt đầu lẩm bẩm: "Chờ khi cùng huynh trở về, muội muốn ăn cái thì thì ta sẽ để đầu bếp làm cho muội ăn. Muội muốn gì huynh cũng sẽ nhờ hộ vệ ở nhà đi mua cho muội. ..."

Chử Trần Âm suýt nữa cảm động rơi nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment