Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Mở Rộng Phạm Vi

. Chương 252: Mở Rộng Phạm Vi
Chương 252: Mở Rộng Phạm Vi

Khi nàng đang định ôm lấy hắn thì người đại ca tốt của nàng đột nhiên đứng dậy nói: "Đáng tiếc, bây giờ cái gì huynh cũng không thể cho muội được..."

Nói xong, hắn ta quay người, từ trong túi móc ra một bánh ngô: "Cái này cho muội ăn."

Cái này là sáng nay Phó Giang Hoằng đưa tới, đối với Chử Trần Âm đã có đồ ăn không tính là gì, nhưng đối với Mục Chi Liễu lại rất quý giá.

Chử Trần Âm không chú ý tới tâm tư nhỏ nhặt của đại ca mình, nàng cầm bánh ngô nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy người đại ca phong độ nhẹ nhàng trước mặt này thật ra rất biết pha trò.

Nàng đang nghĩ như vậy.

"Trần Âm." Mục Chi Liễu quay đầu nhìn nàng: "Con chim lớn trong sân nhà muội người có thể ngồi sao?"

Dòng suy nghĩ này nhảy đến nhanh đến mức Chử Trần Âm nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt đáp: "Có thể ngồi, làm sao?"

"Có thể ngồi được bao nhiêu người?" Hắn ta hỏi.

Chử Trần Âm tiếp tục trả lời: "Một người."

"Chỉ có thể ngồi một người thôi sao?" Mục Chi Liễu tiếp tục hỏi.

Chử Trần Âm gật đầu.

Mục Chi Liễu lại cảm thấy đau khổ, nếu hai người có thể ngồi thì tốt rồi.

Nếu có thể ngồi được hai người, hắn ta sẽ mang theo Phó Giang Hoằng bay lên không trung, như vậy Phó Hầu gia sẽ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì mà hắn ta đưa cho nàng ấy.

Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Muội để Vu đại gia xử lý lại, có lẽ sau này nó thật sự có thể chứa được hai người."

Mục Chi Liễu bỗng nhiên mỉm cười, khói đen vừa rồi như bị cuốn đi.

Chử Trần Âm đứng dậy, cất hòm thuốc vừa đổi thuốc lúc nãy đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Mục Chi Liễu : "Đại ca, huynh một mình từ nước Khương đến Mạc Bắc, trên đường chắc hẳn đã gặp rất nhiều thổ phỉ. ?"

Mục Chi Liễu gật đầu: "Đúng vậy, quả thực gặp phải rất nhiều thổ phỉ."

"Đại khái có bao nhiêu?" Chử Trần Âm tiếp tục hỏi.

Mục Chi Liễu tính toán: "Hơn chục đợt, đại khái mấy ngàn người."

Vẻ mặt Chử Trần Âm kinh hãi: "Một mình huynh đánh thắng với máy ngàn tên thổ phỉ sao?"

Mục Chi Liễu lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Cũng không phải, ta mang theo hộ vệ."

"Có bao nhiêu hộ vệ?" Chử Trần Âm nhìn thấy hắn ta một thân một mình, đoán cũng không nhiều lắm.

Mục Chi Liễu lại tính toán một chút, nửa ngày không lên tiếng.

Lần này vượt ngoài dự liệu của Chử Trần Âm.

Mục Chi Liễu ngẩng đầu nói: "Không nhiều, chỉ có ba người. Bọn họ vừa mới rời thành đã bị thương ở chân. Ta để bọn họ trở về nước Khương."

Chử Trần Âm nghe xong thiếu chút nữa rớt nguyên cái hàm.

Không, huynh à, chỉ có ba người mà cần huynh suy nghĩ lâu như vậy không?

"Vậy hiện tại chỉ còn lại một mình huynh?" Chử Trần Âm phục hồi tinh thần, hỏi hắn ta.

Mục Chi Liễu gật đầu.

Chử Trần Âm nhận ra cha mẹ nàng khá rộng lượng, để anh trai nàng một mình đi đến một mảnh sa mạc ở nước Đại Thành như vậy.

Nàng không hỏi thêm nữa, lấy một ít thuốc đặt lên bàn bảo đại ca uống đúng giờ rồi rời đi.

Mục Chi Liễu đứng dậy tiễn nàng ra cửa.

Khi Chử Trần Âm đi tới tiền viện, liền nhìn thấy Phó Yến Đình vội vàng đi ra ngoài.

"Yến Đình, chàng đi đâu vậy?" Nàng sải bước về phía trước hỏi.

Phó Yến Đình nghiêng người đáp: "Ta nghe Tào phó tướng nói có người tị nạn đến trước cửa, ta đi xem một chút."

"Ta cùng chàng đi." Chử Trần Âm nói xong, sải bước theo hắn.

Gần đây, tin tức thành Tử An có nguồn nước dần dần truyền đến mấy thôn lân cận.

Một số ngôi làng dần dần có nước nhờ ao nước của thành Tử An.

Nhưng có nơi không có sông nối liền nên vẫn khô hạn.

Khi nghe tin Thanh Tử An có nước, họ cùng nhau đến cổng thành xin nước.

Phó tướng quân Tào bảo họ đợi ở cổng thành.

Sau khi Chử Trần Âm đến, nàng đi theo Phó Yến Đình cẩn thận điều tra những người này.

Vì sợ bên trong có thổ phỉ nên cần phải kiểm tra rõ ràng.

Phó tướng quân Tào lấy bút mực ghi từng người vào sổ.

Bình Luận (0)
Comment