Đương nhiên những thứ này cũng không phải là cho không, mỗi hộ phải thu thập một ít sữa dê và sữa bò với vài con cừu con, nghé con mới sinh.
Chử Trần Âm cũng không phải là bủn xỉn vì mấy thứ này, chủ yếu là sợ họ vừa nhận được mấy con cừu, con nghé con này đã đem làm thịt ăn.
Nàng cũng không có nhiều dê bò để cung cấp cho họ ăn như thế.
Cho nên mỗi hộ phải thu thập một ít sữa dê sữa bò và cừu con nghé con mới sinh, để họ có thể chăn dê nuôi bò.
Phó Hầu gia nhìn tấm bản đồ mà Phó Yến Đình mới vẽ, không kìm lòng được mà cảm khái: ''Nếu cứ theo đà này, thôn xóm xung quanh thành Tử An của chúng ta càng lúc càng lớn, chúng ta cũng sắp trở thành một quốc gia rồi. ''
Phó Yến Đình cầm trên tay xem, phát hiện ra đúng là như vậy thật.
Lúc họ đang nói chuyện, bác Vu bên ngoài gọi Chử Trần Âm ở trong phòng: ''Đại thiếu phu nhân. ''
Chử Trần Âm nghe xong thì vội vàng bước tới: ''Bác Vu, sao vậy ạ?''
Vẻ mặt của bác Vu đầy nét hân hoan: ''Đại thiếu phu nhân, máy dệt của chúng ta được làm xong rồi. ''
Chử Trần Âm rất mừng: ''Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, mau dẫn ta đi xem thử đi. ''
Bác Vu dẫn đường rồi nói: ''Đại thiếu phu nhân, mau đi theo ta. ''
Chử Trần Âm vội vàng đi theo ông ấy.
Bác Vu dẫn nàng đến đại viện ở tòa nhà kế bên cạnh, chỉ thấy một khung máy dệt bằng gỗ ngay trước mặt nàng.
Đây là một khung máy dệt hội tụ thiết kế của hiện đại và công nghệ cổ đại lại với nhau.
Không chỉ có hiệu suất cao, thời hạn công trình ngắn mà còn có thể dệt ra vải bằng công nghệ cực kỳ tốt.
Lần nữa Chử Trần Âm cảm thán tay nghề làm mộc của người ở thời cổ.
Bác Vu vô cùng phấn khích, ông ấy cầm sợi lên thử: ''Nhị thiếu phu nhân người nhìn xem, cái này còn tốt hơn cả máy dệt bằng sức nước mà chúng ta thường thấy nữa. ''
Chử Trần Âm đưa tay chạm nhẹ lên, trong lòng cũng tràn đầy vui sướng.
Lúc này nàng cũng thật sự nhận ra tác dụng của không gian tầng thứ mười một.
Sau khi máy dệt được chế tạo, Chử Trần Âm chọn một vùng để xây một xưởng vải nho nhỏ, cho mẹ của Thanh Nhi cùng các nữ thân quyến trong trành ở đó để dệt vải.
Mẹ của Thanh Nhi vừa mới đi, hai người Thanh Nhi và Chử Trần Âm lập tức thế chân cho bếp sau của Phó gia.
Thanh Nhi phải thường xuyên bận rộn đến phòng của Phó phu nhân, thế là bếp sau rơi vào tay Chử Trần Âm, nàng thoải mái mà lấy gạo với dầu ra, và một ít hoa quả rau tươi từ trong không gian của nông dân nữa.
Bây giờ còn đặc biệt lấy một ít món kho ra.
Trong thành Tử An đón tiếp mỗi lúc một nhiều dân tị nạn, những thôn dân còn sống sót ở các huyện lân cận đều tranh nhau chen chúc về đây.
Cũng may Phó Yến Đình và Chử Trần Âm đã tính được trước, họ chia chỗ có mương nước ở gần thành Tử An thành mười huyện, mỗi một huyện lại chia thành năm thôn.
Mặc dù chia không tỉ mỉ như trước đây, nhưng có thể tiện cho việc quản lý.
Sau đó chọn ra mười vị từng có đi học, từng đọc sách trong số các binh sĩ trung thành dưới trướng, đưa đến mười huyện này làm Huyện lệnh.
Chỉ cần thôn dân nào thông qua được xét duyệt thì đều được thêm vào sổ, đồng thời được chia một miếng đất.
Mấy ngày nay Chử Trần Âm và Mục Chi Liễu giúp đỡ cho Phó Yến Đình hoàn thiện cơ chế vận hành.
Đợi đến ba tháng sau, mười huyện này ít nhất cũng có một vạn hộ dân tị nạn được đưa vào sổ.
Xem như quy mô cũng không nhỏ, đoán chừng đã thu vén được một nửa số người còn sống sót của nước Đại Thành.
Còn Phó Yến Đình với tư cách là người quản lý việc này thì bất giác cũng nhận một chức quan nào đó.
Lâm Đại Nhân thường nói đùa là: ''Tướng quân, hay là ngươi chiếm đất làm vua đi, tự phong cho bản thân làm Hoàng đế là được rồi. ''