Lúc Chử Trần Âm ở ngay bên cạnh nhận ra có gì đó không đúng lắm, thì chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên.
Nàng nhìn theo nơi phát ra tiếng, chỉ thấy cái chén trong tay huynh trưởng nhà mình đã vỡ tan nát.
''Huynh trưởng, tay của huynh?'' Nàng vội vàng đứng lên hỏi.
Mục Chi Liễu lạnh mặt, nhìn như thể chưa hề xảy ra chuyện gì hết, đứng dậy phủi đi mấy mảnh vụn trên người mình: ''Không sao, cái chén mỏng quá thôi, cầm hơi chặt một chút là vỡ rồi. ''
Chử Trần Âm nghe thế, cúi đầu nhìn những mảnh vỡ ở dưới đất, cái mảnh dày như vậy mà nói cái gì quá mỏng.
Lúc này, bất ngờ nàng đã nhận ra chút tâm tư nho nhỏ của Mục Chi Liễu.
Chẳng lẽ là hắn ta đang nổi giận?
Cũng tại Lâm Đại Nhân hết, vậy ra là hắn ta đã thích Tam muội rồi sao?
Phó Yến Đình cũng có cùng một suy nghĩ với nàng.
Phó Yến Đình nhìn Mục Chi Liễu với vẻ mặt hốt hoảng, vô số sự nghi hoặc lướt qua trong đầu.
Đầu tiên là rốt cuộc Mục Chi Liễu đã thích Tam muội từ khi nào.
Sau đó là nếu Mục Chi Liễu cưới Tam muội thật, thế thì hắn nên gọi hắn ta là gì?: ''Là huynh trưởng à? Hay là em rể?''
Không phải mới có một chút mà hắn đã lôi bản thân vào vòng xoáy này rồi đó chứ.
Còn Lâm Đại Nhân thì thấy rất rõ, hắn ta nhìn tay của Mục Chi Liễu, cười nói: ''Mục công tử, đổi một cái chén khác đi. ''
Nói xong thì đưa cho hắn ta chén trà mà Phó Yến Đình vừa mới đổi lại cho hắn ta.
Lúc mọi người ở đây đang thấy lúng túng, Phó Giang Hoằng vội vã bước vào nói: ''Đại ca, Mục đại ca, chị dâu, mọi người đoán xem muội mới gặp ai ở ngoài cửa thành này?!''
''Gặp ai?'' Chử Trần Âm hỏi.
Phó Giang Hoằng trả lời: ''Muội gặp Vạn thừa tướng với Hoàng thượng đó. ''
''Cái gì cơ?'' Chủ Trần Âm thấy hơi bất ngờ.
Phó Giang Hoằng cười rồi nhẹ nhàng nói: ''Muội thấy họ làm ăn xin ở ngoài thành huyện Cẩm. ''
Huyện Cẩm là huyện nhỏ mà Phó Yến Đình và Chử Trần Âm xây trước nhất, cũng là huyện ở gần thành Tử An nhất.
Việc này khiến Phó Yến Đình thấy thích thú: ''Không ngờ vị Hoàng đế bệ hạ cao quý và Vạn thừa tướng đầy quyền lực kia của chúng ta lại lưu lạc trở thành kẻ ăn mày. ''
''Đi thôi, chúng ta đi xem thử!''
''Được thôi, Đại ca!'' Phó Giang Hoằng cười đáp.
''Chúng ta đi chung đi. '' Chử Trần Âm đứng lên đáp, tiện tay kéo huynh trưởng của mình dậy.
Đột nhiên Mục Chi Liễu cảm thấy có muội muội đúng là tốt thật đấy.
Lâm Đại Nhân cũng đi theo, nhưng đứng ở phía trước một chút, cứ thế, vừa vặn để Mục Chi Liễu và Phó Giang Hoằng nghiêng về phía nhau.
Chử Trần Âm nhìn thấy hết, không thể không nói Lâm Đại Nhân là một người khéo léo.
Mọi người cùng nhau đến huyện Cẩm nằm bên ngoài thành, cách ba dặm đường.
Mặc dù huyện Cẩm được gọi là huyện, nhưng thật ra diện tích lại không lớn lắm, toàn dùng đất vàng để xây nhà.
Ban đầu các thôn dân này vốn muốn xây một ngôi nhà tranh đơn giản thôi, nhưng Chử Trần Âm suy xét đến việc chẳng bao lâu nữa sẽ có gió rét, xây nhà bằng đất vàng sẽ có khả năng chống rét tốt hơn so với nhà tranh rất nhiều.
Trên đường đi không được lát đá như ở thành Tử An, thứ họ bước lên đều là từng mảnh đất vàng nho nhỏ.
Những con đường thế này đều là do các thôn dân tự dùng đá tảng lăn qua để ép thành đường, hiện tại ít mưa, cho nên mặt đường xem như khá chặt, những ngày bình thường chỉ cần không có gió lớn thì sẽ không sợ cát bụi bay đầy lên.
Không chỉ có vậy, dọc đường còn có một vài hàng quán nhỏ nhỏ lẻ tẻ rải rác, bán một ít giày cỏ và mũ rơm.
Chử Trần Âm đi sau lưng Phó Yến Đình, không bao lâu đã thấy ở phía trước có hai người ăn mặc rách rưới tả tơi ngồi xổm dưới đất xin ăn.
Vạn thừa tướng và Hoàng đế không dám đến thành Tử An báo danh, sợ gặp phải người của Phó gia, cho nên không được chia nhà và đất, chỉ có thể kiếm miếng cơm ăn, miếng nước uống nơi đầu đường xó chợ này.