Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 258 - Chương 258: Giả Vờ Như Không Quen Biết (2)

. Chương 258: Giả Vờ Như Không Quen Biết (2)
Chương 258: Giả Vờ Như Không Quen Biết (2)

Sau khi ra ngoài thì từ từ thảo luận với Thanh Nhi và mẹ của Thanh Nhi, kết quả không ngờ là bản thân họ có tay nghề dệt khăn lông.

Mặc dù khác với hiện đại, nhưng áo len được dệt ra cũng chẳng hề kém cạnh gì so với mua ở hiện đại.

Chử Trần Âm để lông cừu lại ở phía xa.

Vạn thừa tướng và Hoàng đế đi ăn xin trên đường, mỗi người cầm một cái bát tới.

''Ông chủ, xin ông thương cho, xin cho chúng tôi một ít thức ăn với. ''

Phó Yến Đình ngồi kế bên họ, hắn nói với giọng lạnh lùng: ''Đây không phải là Bệ hạ và Thừa tướng đại nhân sao? Sao lại cải trang đi vi hành học theo người ta ăn xin vậy. ''

Vạn thừa tướng và Hoàng đế nghe thấy tiếng của Phó Yến Đình, bọn họ ngạc nhiên đứng yên một chỗ như trời trồng.

Bọn họ cúi đầu xuống nhìn đất, cơ thể căng cứng, cơ bản cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình nói tiếp: ''Hai vị, lâu rồi không gặp, sao không quen biết thần nữa rồi?''

Hai tay của Vạn thừa tướng siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng, quay người định bỏ đi.

Đúng lúc này, Lai Phúc bưng đùi gà vừa mới nướng tới.

Nơi này đơn sơ, đùi là được nướng trên lửa than bình thường, sau đó rắc một lớp muối lên trên.

Nhưng cho dù có đơn sơ như vậy thì mùi thơm khi được nướng lên vẫn có thể khiến người ta chảy nước miếng.

Hoàng đế chộp lấy tay Vạn thừa tướng kéo ông ta lại, ngẩng đầu lên mỉm cười nói với Phó Yến Đình: ''Ngài đây nhận nhầm người rồi, ta không phải Bệ hạ gì đó, ta là dân gặp nạn đi ngang qua đây, xin mọi người thương xót, cho chúng ta một chút đồ ăn đi, đã mấy ngày rồi chúng ta chưa được ăn cơm, rất đói. ''

Chử Trần Âm ở một bên nhìn, nói thật, nàng thật sự rất khâm phục nghị lực của Hoàng đế và Vạn thừa tướng, thế mà từ đô thành đi đến tận Mạc Bắc, sống đến tận bây giờ.

Đúng là tai họa để lại tới ngàn năm mà.

Nàng cầm lấy đùi gà nướng, đưa cho Phó Giang Hoằng và Mục Chi Liễu mỗi người một cái.

Phó Giang Hoằng cầm đùi gà quơ qua quơ lại trước mặt Hoàng đế: ''Đói mấy ngày trời đúng là rất khó chịu, nào ăn chút đùi gà đi. ''

Hoàng đế nhìn cái đùi gà đó, nuốt nước miếng, thấy hơi khó tin: ''Ngươi, cho ta ăn thật sao?''

Phó Giang Hoằng híp mắt, nàng ấy cười nói: ''Đúng vậy, ông cầm đi, nhìn ông với tên cẩu Hoàng đế kia giống nhau y như đúc, cũng xem như là bạn cũ, một cái đùi gà chẳng đáng là gì. ''

Lúc Hoàng đế nghe đến ba chữ cẩu Hoàng đế thì hơi sững người, ông ta mãi không cầm lấy đùi gà.

Phó Giang Hoằng nói tiếp: ''Chắc ông không biết cẩu Hoàng đế là ai rồi, đó là một tên bạo quân muốn giết chết hết cả nhà bọn ta, không biết có bị lửa trời thiêu chết hay chưa, loại Hoàng đế quá ngu ngốc như ông ta nên bị trời phạt. ''

Hoàng đế nghe nàng ấy mắng chửi, ông ta cúi đầu, mặt vừa xanh vừa đỏ, nhưng dù có khó nghe đi nữa cũng không chống lại nổi cơn đói của ông ta bây giờ, ông ta duỗi bàn tay run rẩy ra, định nhận lấy cái đùi gà đó,

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên Phó Giang Hoằng cầm đùi gà nhét vào trong miệng mình: ''A- ông không ăn, thì tôi ăn. ''

Hoàng đế nhìn cái đùi gà vốn suýt chút nữa thì đã đến miệng mình bị Phó Giang Hoằng ngoặm một miếng, trái tim ông ta lập tức run lên.

Dù vậy, ông a vẫn cố kìm lại không nói gì, cúi đầu giả vờ như mình không quen biết gì mấy người Phó Yến Đình.

''Xem ra hai người này đúng thật không phải là Hoàng thượng với Thừa tướng đâu. '' Chử Trần Âm cất cao giọng, giơ giơ đùi gà trong tay lên trước mặt, làm theo Phó Giang Hoằng, cắn một miếng thơm ngào ngạt: ''Vậy bọn ta không vứt cho hai người đâu. ''

Hoàng đế nghe thế thì hơi giật mình, Vạn thừa tướng thì càng giận đến run lên.

Vạn thừa tướng không bình tĩnh được như Hoàng đế, ông vội vàng muốn cướp lấy.

Bình Luận (0)
Comment