Hoàng đế ngăn ông ta lại, tiếp tục nói với Chử Trần Âm: ''Các vị, nếu mọi người ăn còn thừa thì có thể chừa xương gà lại cho chúng ta. ''
Chử Trần Âm thấy hơi bất ngờ, Hoàng đế này đúng là biết co biết duỗi.
Nàng nghiêng đầu qua nói Phó Yến Đình: ''Yến đình, hai vị này thật sự muốn ăn xương gà của chúng ta đấy. ''
Phó Yến Đình im lặng, không trả lời lại ngay.
Hàng đế cúi đầu đợi xương gà của họ.
Vạn thừa tướng thì có vẻ không phục chút nào, ông ta nghĩ dù mình có chết đói cũng không thèm ăn, kéo Hoàng đế muốn bỏ đi.
Nhưng Hoàng đế đã thật sự đói đến mức đi không nổi nữa rồi, nếu như Phó Yến Đình có thể cho ông ta chút đồ ăn thật thì ông ta bằng lòng quỳ xuống luôn.
Nhưng Phó Yến Đình lại ăn đùi là một cách thản nhiên.
Mọi người cùng nhau ăn, mùi thơm đó tràn ngập trong cả căn nhà.
Chử Trần Âm nhìn cái vẻ đói đến nuốt nước bọt ừng ực của Hoàng đế và Vạn thừa tướng, không hiểu sao nàng có cảm giác đã trả được mối thù lớn.
Chỉ chốc lát sau họ đã ăn xong, chỉ còn lại mấy khúc xương gà.
Đôi mắt của Hoàng đế lập tức rực sáng, định bụng là sẽ ăn được một miếng này.
Phó Yến Đình đứng dậy, từ từ bước về phía bọn họ, đong đưa xương gà trong tay.
Phó Giang Hoằng đứng lên nói: ''Đại ca, huynh định đi đâu vậy?''
Chử Trần Âm cũng hỏi theo: ''Yến Đình?''
Ai ngờ đâu, Phó Yến Đình đi thẳng qua Vạn thừa tướng và Hoàng đế, hất xương gà trong tay về phía trước, vứt xuống dưới gầm cầu.
''Chó ở đầu cầu còn chưa được ăn. ''
Dưới đầu cầu có mấy con chó hoang đi theo các thôn dân tới đây.
Những con chó hoang này cực kỳ hung dữ, người bình thường muốn bắt chúng để ăn cũng không bắt được
Sau khi Chử Trần Âm phát hiện ra thì thường xuyên đem xương tới cho chúng ăn, nghĩ là cho ăn quen rồi thì sau này dùng chúng để trông nhà.
Xương rơi xuống đất, đám chó hoang lao tới.
Hoàng đế vốn còn định nhảy vào tranh, nhưng nhìn từng con chó hung hăng đó thì cơ bản là ông ta không dám bước lên.
Sắc mặt của ông ta hơi tái lại, ngây người ra cả buổi mới biết trong lời nói của Phó Yến Đình còn có ý nghĩa khác, trong lòng ông ta thấy vô cùng giận dữ và không cam lòng.
Chử Trần Âm đi theo ngay phía sau, ném hết số xương gà còn lại cho mấy con chó hoang đó.
Đám chó đó ăn ngon lành bao nhiêu thì vẻ mặt của Hoàng đế càng khó coi bấy nhiêu.
Sau khi vứt xương xong, Chử Trần Âm trở vào quán.
Phó Yến Đình đứng dậy dẫn họ rời đi, trước khi đi còn phái hai người để mắt canh chừng Vạn thừa tướng và Hoàng đế.
Hoàng đế thấy họ đi thì cũng không thèm quan tâm nữa, ông ta vọt thẳng đến chỗ bầy chó để tranh cướp đống xương gà.
Vạn thừa tướng nhìn mà thấy vô cùng hoảng hốt, vội vàng đuổi theo la to: ''Hoàng thượng! Người làm cái gì vậy chứ!''
Đám chó đó con nào con nấy đều hung dữ, Hoàng đế giơ gậy lên đuổi chúng: ''Sắp chết đói tới nơi rồi, còn làm gì được nữa! Cướp xương ăn đó!''
Vạn thừa tướng thấy thế thì bước lên vài bước.
Nhưng đám chó đó thật sự quá dữ, ông ta bó tay bó chân đứng im một chỗ, không dám nhúc nhích.
Hoàng đế thấy ông ta quá vô cụng nên tự đi cướp.
Đám chó đó sủa loạn lên, Hoàng đế thì thương tích đầy mình, cuối cùng chỉ cướp được một mảnh xương nhỏ.
Ông ta cầm khúc xương đó chạy vọt đi, vứt lại Vạn thừa tướng ở phía sau, chạy tới một nơi vắng người, bắt đầu ăn lấy ăn để với cơ thể run lên từng hồi.
Vạn thừa tướng đuổi theo, thấy ông ta ăn ngon miệng mà cũng nuốt nước miếng.
Ai mà ngờ Hoàng đế trước đây cao cao tại thượng, ngày nào cũng có vô số thái giám cung nữ phục vụ, thế mà bây giờ lại đi giành ăn với một bầy chó hoang, đúng là cảnh còn người mất.
Ông ta thở dài thườn thượt, nhìn về hướng trong thành Tử An.