Ông ta nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, nếu không thì sớm muộn cũng có ngày đám người Phó hầu gia sẽ giết chết bọn họ.
Tiếc là ông ta không ngờ bản thân từ lâu đã thành cá ở trong chậu, việc Phó Yến Đình muốn giết bọn họ thì chỉ cần một câu thôi.
Trong thành Tử An, Chử Trần Âm kể lại cho Phó hầu gia và Phó phu nhân biết chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy.
Hai người nghe xong thì lại không mắng chửi Hoàng đế với Vạn thừa tướng ra miệng như bình thường, mỗi người đều mỉm cười mà nói: ''Bọn họ cũng có ngày này, đúng là đáng đời. ''
Phó hầu tay phất tay lên nói: ''Yến Đình, con phái người đi canh chừng bọn họ đi, đừng để bọn họ chết sớm quá, trước đây bọn họ đã đối xử với chúng ta như thế nào, thì bây giờ chúng ta đối xử lại với bọn họ như vậy, để bọn họ cũng được cảm nhận mùi vị phải làm tôi tớ của người khác. ''
Phó Yến Đình chắp tay nói: ''Dạ, thưa cha. ''
Sau khi Phó hầu gia nói dứt câu thì ông ấy nói sang chuyện khác: ''Yến Đình, thôn dân trong thành này càng lúc càng đông, một mình con không có cách nào phân thân ra được, có vài việt vặt vãnh cứ giao cho lão Nhị làm đi. ''
''Dạ được, thưa cha. '' Phó Yến Đình nói xong thì nhìn về phía Phó Hưng Thành đứng ở bên cạnh như trút bỏ được gánh nặng.
Gần đây vì trong thành ngoài thành đều có rất đông người, nên những chuyện kiểu như hạt vừng hạt thóc cũng nhiều hơn, khiến Phó Yến Đình bị xoay như dế.
Hơi có vẻ dao trâu mổ gà (dùng người tài không đúng chỗ).
Bây giờ những chuyện lặt vặt này giao lại cho Phó Hưng Thành, Phó Yến Đình đã có thể làm những việc khác, trưng binh, mở rộng hộ vệ trong thành của hắn.
Hắn và Chử Trần Âm, một người lo chuyện nông nghiệp, người kia lo chuyện quân sự.
Phó hầu gia và Phó phu nhân thì lo chuyện trong nhà.
Phó Giang Hoằng lo việc xây dựng trong thành, những tòa nhà mương nước lớn nhỏ trong thành đều phải do nàng ấy kiểm tra từng cái một.
Cả nhà vì cái thành nho nhỏ này mà không một ai được rảnh rỗi.
Ngay vào lúc cả đám người định vào vị trí lo việc của mình, phó tướng quân Tào chạy từ bên ngoài vào nói: ''Hầu gia, Tướng quân, không xong rồi. ''
''Cái gì không xong?'' Phó Yến Đình quay đầu hỏi hắn ta.
Phó tướng quân Tào nói chầm chậm: ''Ta mới vừa biết được từ các người dân tới đây lánh nạn, ở phía Nam đã xảy ra lũ lụt rồi. ''
Phó hầu gia còn cho rằng mình nghe nhầm: ''Hiện tại khắp nơi đều đang gặp nạn, lấy đâu ra lũ lụt cái gì chứ?''
Phó tướng quân Tào nghiêm mặt nói: ''Nửa tháng trước, phía Nam bắt đầu đổ mưa to, mưa xuyên suốt nửa tháng trời, trước đó vì đất đai khô hạn nên cây cối đều chết khô chết héo hết, từng mảnh đất núi đó bị nước mưa gột rửa nên sạt lở hết. ''
''Đất sạt lở vào lòng sông khiến nước sông dâng lên quá cao, nước mưa trong sông tăng vọt, biến cả một vùng nông thôn rộng lớn thành sông. ''
Phó hầu gia hoảng hốt: ''Vậy còn dân gặp nạn ở đó thì sao?''
Phó tưởng quân Tào thở dài thườn thượt: ''Vốn còn tưởng có nước thì nạn hạn hán sắp qua đi rồi, nhưng chưa mừng được bao nhiêu ngày thì họ đã chôn thây trong dòng nước cả. ''
Phó hầu gia nghe xong mà sụt sùi không dứt.
Chử Trần Âm ở bên cạnh lắng nghe, sơ sơ có thể tưởng tượng được cơn lũ lần này dữ dội đến mức nào.
Sau trận lũ lụt này, lại xuất hiện thêm mấy cái hồ vừa to vừa sâu hoắm.
Ở thời hiện đại của nàng đã phát hiện ra bên dưới những cái hồ sâu thăm thẳm này có vết tích của những người từng ở.
Phó tướng quân Tào lại nói tiếp: ''Hiện tại lũ lụt đã ngưng, bên phía chúng ta có rất nhiều thôn dân nghe nói bên đó có nước nên muốn dọn tới phương Nam. ''
Phó hầu gia nghe xong thì xua tay nói: ''Nếu họ muốn tới đó thì cứ tới. ''
Phó phu nhân ngước mắt lên nói: ''Không phải bây giờ lũ lụt đã ngưng rồi sao? Chúng ta có nên dọn đến phương Nam luôn không?''