Phó Hưng Thành nhanh chân bước tới nói: ''Đúng đấy ạ, chúng ta có nên đến phương Nam không, nghe nói phương Nam toàn là đất lành, chắc hẳn là tốt hơn nhiều so với Mạc Bắc này. ''
Phó hầu gia nghe thế thì do dự.
Chử Trần Âm kiên quyết từ chối: ''Cha mẹ, nơi này của chúng ta bây giờ đã có nguồn nước và đất đai rồi, không cần di chuyện đi đâu nữa, tuy là phương Nam tốt, nhưng lũ lụt vừa mới qua đi, khó đảm bảo là sau này có còn xảy ra lũ lụt nữa hay không. ''
Phó hầu gia nghe xong thì cảm thấy rất đúng: ''Trước hết thì chúng ta tạm thời đừng di chuyển gì hết, đợi sau này xem thế nào. ''
Những người khác nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy Chử Trần Âm nói đúng, đồng loạt tán thành.
Mặc dù sau nửa tháng thì cơn lũ đã ngừng lại, thoáng cái lại đến nạn rét, cơn rét này một khi kéo tới thì dài tới tận ba năm, sau ba năm, sông băng tan ra, có đến bốn năm đợt nước lên, trong bốn năm ngắn ngủi này sẽ có vô số lần nạn lụt lớn nhỏ xen kẻ.
Mặc dù họ ở phương Bắc hơi khô hạn một chút, nhưng chỉ cần nguồn nước của không gian không bị gián đoạn thì họ sẽ không bị thiếu nước.
Cho dù có xảy ra nạn rét thì chỗ của họ cũng chỉ có một vài tản băng trôi lẻ tẻ, nguồn nước cũng sẽ không bị đóng băng, càng không thể có bốn năm kỳ nước dâng như thế kia.
Con đường mà họ đi, chỉ cần sống sót qua ba năm nạn rét ở đây thì cơ bản là sẽ không gặp phải thiên tai gì nữa.
Cũng là vì phải đối phó với thời tiết ba năm cực rét lạnh này, nên Chử Trần Âm vẫn luôn cố gắng hết sức để nuôi cừu, trồng bông.
Đồng thời nàng cũng dự trữ than.
Mạc Bắc không có nhiều cây cối, nhưng cây trong không gian thì nhiều, mỗi ngày nàng đều lất ra một ít để tạo ra cacbon.
Trước đó lúc ở Hoàng cung, nàng tiện tay đem một ít than không khói tới, nói chung là có thể cho người trong thành dùng nửa năm.
Trước khi Chử Trần Âm rời khỏi phòng khách, nàng có đi trên con đường nhỏ trong viện, lờ mờ cảm nhận được một cơn gió mát.
Nàng hơi ngước mắt lên nhìn trời, thầm nghĩ e là nạn rét này chẳng bao lâu nữa là sẽ tới rồi.
Bên ngoài thành Tử An, rất nhiều thôn dân nghe nói ở phương Nam có nước, ai nấy xôn xao đòi đến phương Nam.
Phó Yến Đình đề xuất những người nào muốn đi thì phải đăng ký, có nghĩa là phải gạch bỏ tên của mình ra khỏi sổ của họ, sau này cũng không thể được thêm vào danh sách nữa.
Mỗi một người tới để đăng ký gạch tên, Phó Yến Đình đều có khuyên họ, nói là chưa chắc chắn được lũ lụt ở phương Nam, đừng vội đi.
Nhưng những người này đều không chịu nghe, họ cảm thấy chỉ có phương Nam mới thích hợp để trồng rau trồng lúa, ở đây chỉ có thể nuôi bò nuôi dê, sống quá khổ.
Phó Yến Đình thấy không khuyên nổi, nên cũng không khuyên nữa, để cho bọn họ đi.
Chỉ trong ba bốn ngày, trong tất cả những thôn xóm nhỏ khắp thành Tử An đã có một nửa số người rời đi.
Một nửa số người còn lại đều là cam tâm tình nguyện ở lại đây.
Phó Yến Đình cố tình xem danh sách một chút, tính toán sơ lượt số người.
Hắn nghĩ số bông và lông cừu kia chắc cũng đủ dùng.
Chử Trần Âm bước tới hỏi: ''Những người này đều muốn đi à?''
Phó Yến Đình gật nhẹ đầu: ''Phải, không giữ họ được. ''
Chử Trần Âm giương mắt nhìn về phía những người rời đi: ''Thôi, con người ai cũng có số, bọn họ một lòng muốn đi, chàng có nói gì thì họ cũng không ở lại đâu. ''
Nàng nói dứt câu thì định quay người đi vào.
Phó Yến Đình gọi nàng lại: ''Trần Âm. ''
Chử Trần Âm quay đầu lại: ''Sao vậy?''
Phó Yến Đình vội vàng lấy một bình thuốc mỡ nhỏ trong ngực áo ra: ''Cái này là do một vị đại phu trong thôn điều chế, nàng cầm lấy dùng đi. ''
Nói xong, hắn dùng ngón tay phết lấy một ít thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên mu bàn tay nứt nẻ của Chử Trần Âm.