Mục Chi Liễu bắt đầu cảm thấy rầu rĩ, để mà cái tên ngốc Phó Hưng Thành tìm được người phụ nữ mà lòng hắn ta thấy thích rồi kết hôn, chuyện này còn khó hơn cả hắn ta đối phó với Phó hầu gia nữa.
Sau khi Mục Chi Liễu xuống khỏi diều gỗ thì đã bị Chử Trần Âm chặn lại.
''Huynh trưởng à, không phải là huynh thật sự muốn làm em rể của muội đó chứ?''
Chử Trần Âm cười hỏi.
Mục Chi Liễu chầm chậm bước đến bên cạnh nàng: ''Đừng có không biết trên dưới lớn nhỏ, sau này cho dù ta có cưới Giang Hoằng thì muội cũng chỉ có thể gọi ta là Đại ca, gọi nàng ấy là đại tẩu. ''
Chử Trần Âm xòe ngón tay ra tính toán: ''Vậy sau này muội gọi huynh là em rể, huynh gọi muội là muội muội, chúng ta mạnh ai nấy gọi. ''
Mục Chi Liễu đưa tay búng nhẹ lên mi tâm của nàng: ''Thế thì không được. ''
Chử Trần Âm che lấy mi tâm vì đau, không ngờ Đại ca nhìn thì yếu nhưng sức vẫn rất lớn.
''Đại ca, Giang Hoằng nói thế nào rồi? Con bé có bằng lòng gả cho huynh không?''
Nàng hơi híp mắt lại hỏi.
Nói thật ra, nàng thật lòng cảm thấy Đại ca của mình có xu hướng thích bị ngược đãi, tính tình của Phó Giang Hoằng ngay thẳng, thường thì những người hành động nhiều thì sẽ không nói nhiều, nếu sau này ở bên nhau thì không thể tránh được một ngày đánh nhau ba bữa.
Cái thân thể bé nhỏ đó chịu nổi không đây?
Lúc nàng đang thấy nghi ngờ, Mục Chi Liễu ủ rũ cúi đầu rồi lắc đầu nói: ''Nàng ấy nói Nhị ca phải thành hôn trước rồi nàng ấy mới có thể lập gia đình được. ''
Chử Trần Âm nhướng mày, suýt chút thì đã phì cười thành tiếng: ''Đại ca, vậy thì huynh phải đợi rồi, Nhị đệ là kiểu đầu gỗ, muốn đệ ấy mở mang đầu óc thông suốt thì phải đợi ít nhất ba năm tới năm năm cơ. ''
Nghe nói như thế, vẻ mặt của Mục Chi Liễu trở nên nặng nề, ho khan dữ dội.
''Khụ khụ! Khụ khụ! Khục!''
Càng ho càng dữ, cuối cùng cảm giác như sắp ho văng cả phổi ra ngoài.
Chử Trần Âm hơi luống cuống, vội vàng vỗ lưng cho hắn ta rồi nói: ''Đại ca, huynh sao vậy?''
Mục Chi Liễu khom lưng, ôm lấy lồng ngực mình, nói bằng giọng yếu ớt: ''Có lẽ muội không biết, từ nhỏ ta đã có bệnh phổi, đại phu nói có thể ta không sống quá hai mươi lăm tuổi. ''
Chử Trần Âm nghe mà nhếch mày: ''Bây giờ huynh bao nhiêu tuổi rồi?''
Mục Chi Liễu vừa ho khan vừa nói: ''Hiện tại ta đã hai mươi bốn tuổi... ''
Chử Trần Âm tính toán thời gian: ''Vậy cũng chỉ còn lại có một năm thôi. ''
Mục Chi Liễu thở một hơi dài rồi nói: ''Đúng vậy đó, thời gian của ta không còn nhiều cho lắm, nếu có thể lấy vợ sinh con trong khoảng thời gian này thì có chết ta cũng không tiếc. ''
Hắn ta nói rồi chộp lấy tay Chử Trần Âm, nói với vẻ vô cùng đáng thương: ''Trần Âm, muội giúp Đại ca đi được không, bảo Nhị đệ thành thân sớm sớm một chút đi, ta cũng cưới được Giang Hoằng sớm hơn một chút. ''
Chữ Trần Âm nghe mà thấy tình huống này thật khó xử, nếu thật sự giúp đỡ Đại ca cho hắn ta thành thân với Tam muội, thế thì không phải là hại Tam muội, đẩy nàng vào trong hố lửa hay sao?
Mới vừa cưới chưa đầy một năm đã phải ở góa rồi.
Mục Chi Liễu hơi híp mắt lại, lén lút quan sát vẻ mặt của Chử Trần Âm, vốn nghĩ tỏ ra đáng thương để xin muội muội của mình giúp một tay, nhưng thấy vẻ do dự của nàng thì hình như tuồng của hắn ta diễn hơi quá rồi.
Hắn ta đảo mắt, lại thở dài nói: ''Đại phu còn nói, nếu ta có thể thành hôn trước năm hai mươi lăm tuổi, thì nói không chừng căn bệnh này sẽ tốt lên. ''
Chử Trần Âm nghe câu đó thì cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng nhếch mày, cười nói: ''Đại ca, đừng nôn nóng, muội có thể xem bệnh này cho huynh, để muội xem bệnh cho huynh thật kỹ trước, đợi thêm Nhị đệ thành hôn cũng còn kịp. ''
Mục Chi Liễu hốt hoảng vội vàng rụt tay lại, hắn ta biết rõ y thuật của Chử Trần Âm, nếu mà lộ tẩy thì hắn ta biết phải giấu mặt vào đâu đây.