Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275: Cái Nhà Này Sẽ Tan Nát Nếu Không Có Nàng

. Chương 275: Cái Nhà Này Sẽ Tan Nát Nếu Không Có Nàng
Chương 275: Cái Nhà Này Sẽ Tan Nát Nếu Không Có Nàng

Vì thời tiết quá lạnh, những bông tuyết đó cơ bản là không tan đi được, hệt như một cái tủ đông thật lớn.

Cũng may trước đó các thôn dân xung quanh thành Tử An đều đã trữ một ít lương thực, đủ ăn, cộng thêm nguồn nước của thành Tử An chảy liên tục không đứt đoạn, nước cũng đủ uống.

Mỗi ngày mọi người đều trốn trong nhà đốt lửa than, định cứ thế mà sống qua mùa đông.

Chử Trần Âm biết như thế vẫn còn chưa đủ, cái giá rét này sẽ kéo dài đến tận ba năm, củi lửa và than đá trong thành cùng lắm là chỉ có thể cho tất cả mọi người dùng trong một năm thôi.

''Trần Âm, mấy ngày nay không đêm nào nàng được ngủ ngon giấc hết, hay là đêm nay đừng vào không gian nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi. '' Phó Yến Đình đi từ bên ngoài phòng vào, cầm theo một chiếc áo choàng phủ thêm lên người cho nàng.

Chử Trần Âm giương mắt nhìn hắn: ''Ta luôn cảm thấy không gian tầng mười hai có những thứ mà chúng ta muốn, ta thử xem sao. ''

Phó Yến Đình đưa tay nắm chặt hai bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình.

''Trần Âm, may mà có nàng. ''

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn hắn: ''Không, câu này nên là ta nói mới phải. ''

Nhiều khi nàng cũng nghĩ, nếu lần xuyên không này không quen biết Phó gia thì sẽ như thế nào?

Chắc cho dù nàng có không gian cũng không thể sống sót được trong mấy trận thiên tai đáng chết đó được.

Phó Yến Đình nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào lòng, hai người tựa vào nhau, vì nhiệt độ cơ thể mà Chử Trần Âm đỏ cả mặt.

Thời gian dần trôi qua, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.

Có lẽ vì tựa trong ngực của Phó Yến Đình tràn ngập cảm giác an toàn, nên nàng bất giác ngủ thiếp đi.

Trong đêm đông rét buốt, tất cả mọi người đều ngủ không ngon.

Không ai biết được rằng, có khi nào trong lúc mình đang ngủ mê man mà chết đi hay không.

Đêm nay, Mục Chi Liễu và Phó Hưng Thành đều không ngủ, hai người ôm theo chăn bông, một người muốn đi đưa cho Phó Giang Hoằng, một người muốn đi đưa cho Tiền Uyển Nhi.

Hai người gặp nhau trên hành lang tuyết trắng tung bay.

''Ừm... Mục đại ca, huynh đang định đi đâu vậy?''

''Ta... ''

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sau một lúc im lặng, Mục Chi Liễu cười nói: ''Ta sợ Trần Âm bị lạnh nên định đem chăn cho Trần Âm đắp. ''

''Vậy còn ngươi? Muộn vậy rồi còn đi đâu nữa đây?'' Hắn ta hỏi ngược lại Phó Hưng Thành.

Phó Hưng Thành mỉm cười trả lời: ''Ta cũng sợ Đại ca bị lạnh, cho nên định ôm chăn mền đến cho Đại ca. ''

Mục Chi Liễu nghe xong thì bật cười đầy ngượng nghịu.

Sau đó hai người nói cùng một lúc: ''Đi thôi, vậy chúng ta cùng đi đi?''

Hai người hơi khựng lại, sau đó lại cùng đáp: ''Được, chúng ta đi chung đi. ''

Hai người ôm chăn mền cùng nhau đi đến phòng của Phó Yến Đình và Chử Trần Âm.

Vì thế nên Chử Trần Âm và Phó Yến Đình vô duyên vô cớ lại có thêm hai cái chăn.

Đêm nay, Mục Chi Liễu và Phó Hưng Thành càng không ngủ được.

Hôm sau, Chử Trần Âm dậy từ rất sớm, đưa hai tấm chăn này một là cho Phó Giang Hoằng, cái còn lại là đưa cho Tiền Uyển Nhi.

Trước khi đi, nàng còn dặn đi dặn lại: ''Cái này là huynh trưởng ta bảo ta đem tới đấy. ''

''Cái này là Nhị đệ kêu ta đem tới. ''

Phó Giang Hoằng và Tiền Uyển Nhi nhận lấy chăn, cả hai người đều cười tươi rói.

Lúc này Chử Trần Âm mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay về phủ.

Haiz- Cái nhà này mà không có nàng là tan nát hết-

Trên đường Chử Trần Âm quay về, không cẩn thận lên giày và vớ đều ướt hết.

Vớ ẩm ướt nên cho dù có mặc bao nhiêu lớp quần áo đi nữa cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Nàng kéo kín lại áo choàng, tiếp tục đi về Phó phủ.

Đi được nửa đường thì đột nhiên có một cây dù xòe ra che cho nàng.

Chử Trần Âm vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy là phu quân của nàng che dù đến đón nàng.

''Yến Đình, sao chàng lại tới đây?'' Gương mặt của Chữ Trần Âm lạnh cóng đến đỏ ửng lên, nàng hỏi hắn.

Bình Luận (0)
Comment